Chương 34: Vô tình dính hoa đào

692 36 3
                                    

Việc nhờ Đông Dương giúp việc bếp núc bị Đại lão gia không nặng không nhẹ đẩy trở về, Tam gia dù tức giận cũng không thể trút giận ra ngoài. Tam nương thì lại càng thể hiện tính hẹp hòi, ngày nào cũng đến vườn rau lấy rau, hơn nữa vừa mở miệng là sai Đông Dương mang qua.

Dư thị vừa nghe thấy liền tạc mao, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Này Tam thẩm, vườn rau nhà ta cũng chỉ có ngần ấy loại rau, cũng mời có một người làm công, bất quá nghe nói Tam gia là mời tới ba bốn người tới làm, như vậy tính ra có nhiều loại hiếm lạ hơn đi? Hôm nào đó ta cũng đi xem qua, mang chút loại hiếm lạ trở về cấp cho lão gia lão phu nhân dùng thử." Nháy mắt, Tam nương xấu hổ, lại thấy nàng tiếp tục nói: "Chuyện này cũng không cần Vân Thanh Vân Xuân vội làm, ta thấy thím chân chưa có gãy, có thể tự mình đi được!"

Dư thị nói vậy, há lại không nghe ra được ý tứ? Trên mặt Tam nương cười gượng. Thấy Dịch Vân Khanh quay lai lập tức tìm lý do rời đi.

Dịch Vân Khanh thấy Tam thím vội vàng rời đi, quay đầu lại thấy Dư thị vẫn đang cười lạnh, liền hỏi Đông Dương đứng bên cạnh: "Đây là có chuyện gì?"

Đông Dương đem chuyện nói qua, Dư thị một bên cười lạnh: "Tính toán cũng giỏi thật a, cái gì cũng lấy vậy còn dám mở miệng nói Đông Dương đem qua, Lưu thị nàng tính làm gì nha?" Vừa nói vừa châm biếm: "Đều là tức phụ xuất thân thế gia, ngay cả điểm rau dưa cũng muốn chiếm tiện nghi, cũng không sợ bị người ta chê cười!"

Dịch Vân Khanh nghe xong cũng không nói gì, Tam gia có nhà ở cùng chín mươi mẫu ruộng tốt cũng đã mua được rồi, tiền thuê đất cũng đủ dùng chưa kể đến Vân Xuân vẫn thường lên núi, săn thú hái thuốc kiếm thêm chút đỉnh, nói như thế nào cũng không đến nông nỗi phải tính toán điểm rau dưa này nọ, mà tam thẩm này của hắn không ngừng gây khó với nơi này, kì quái, thực sự là kì quái. Thấy Dư thị vẫn tức giận, Dịch Vân Khanh khuyên nhủ: "Nương, nếu không thích Tam thẩm thì về sau ít gặp nhau, không đáng để sinh khí."

"Ta cũng không phải sinh khí vì nàng, ta là vì chính mình thấy không đáng giá! Vừa nghĩ tới trước kia bị nàng ngầm ngầm lấy đi ít nhiều đồ tốt làm ta tức giận. Ai, cũng là do ta không biết nhìn người, nghĩ rằng đem đồ đạc cho đi đổi lại cái thanh tĩnh mà không ngờ lại khiến cho người ta được một tấc lại muốn tiến một thước." Nhớ tới trước kia, Dư thị lắc đầu xua tay: "Thôi thôi, mọi chuyện đều đã qua rồi. Đúng rồi, Đông Dương. Về sau Tam thẩm có đến đây thì ngươi liền tránh đi, tránh cho nàng ỷ vào thân phận trưởng bối mà sai ngươi làm việc này việc kia. Nàng cho rằng ngươi là người thành thực, liền không biết đạo lý một vừa hai phải."

Đông Dương gật đầu. Chính xác là vừa rồi y cũng định thực sự đem rau dưa đã được hái xong mang tới nhà Tam gia, bởi vì y nghĩ cũng là một phen giúp đỡ, đi thêm một chuyến cũng không sao, không nghĩ tới lại là một người không biết một vừa hai phải, còn có muốn nhiều hơn!

Không thể so với ngày xưa, xem bộ dáng của Dư thị thực đã đem Tam nương trấn áp, không dám lại đến vườn rau chiếm tiện nghi. Đảo mắt đã đến ngày Dịch Vân Thục xuất giá, sáng sớm trởi còn chưa sáng, Dịch Vân Khanh cùng Đông Dương đã tới vườn rau lấy rau dưa trái cây hái xuống, rồi lên xe ngựa hướng tới nhà Tam gia ở thôn bên cạnh mà đi.

Nam thê của tể tướngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ