Vừa thi HKI xong, anh muốn nó thư giãn vài ngày mới tiếp tục ôn thi
- Em có muốn đi chơi không?
- Đi đâu anh? - nó phấn khích hỏi
- Đi Đà Lạt ha?
- Yeah, mình rủ Vũ đi chung ha anh?
- Em thân thiết với cậu ta từ khi nào vậy hả?
- Anh ghen hả?...Mà anh khỏi lo đi Vũ của em bị bạn anh cướp mất rồi.
- Được thôi để anh nói với Khải.
.
.
.
Cô chào tạm biệt mẹ rồi xách vali xuống nhà, trên xe là anh đang cầm lái, phía sau là Vũ và Khải cùng ngồi. Cô bước lên xe ngay ghế lái phụ.- Em mặc đồ kiểu gì thế? Muốn lạnh chết à?
Anh đem áo khoác của mình choàng lên vai cô, cô bĩu môi đáp- Em có thấy lạnh đâu.
.
.
.
Chiếc xe hơi màu đen sang trọng đáp ngay trước một khách sạn 5 sao.- Vũ ơi, em cho chị mượn khăn choàng đi. Chị muốn chết cóng đến nơi rồi - cô lôi cậu sang một bên nói nhỏ.
- Sao chị không hỏi anh Huy? - cậu lấy khăn choàng của mình đưa cho cô.
- Chị mà nói chị quên mang đồ giữ ấm, ảnh sẽ mắng chị té tát cho coi.
.
.
.
Mọi người cùng nhau đi lên tầng 12 của khách sạn, 4 người thuê 2 phòng sát nhau để tiện qua lại. Vào phòng, anh liền ôm chầm nó- Anh làm gì vậy? Ngộp chết em. - cô ngạc nhiên nói
- Sao lại không mang theo đồ giữ ấm, người em lạnh ngắt rồi đây này - anh cầm tay nó thổi thổi xoa xoa.
Cô cảm thấy ấm áp vô cùng, anh thật sự rất để tâm đến cô.
- Anh ơi, mình đi rừng thông chụp hình đi.
- Hửm? Rừng thông rộng lớn như vậy rất dễ bị lạc
- Anh không nhớ hồi đó em là người cứu anh hay sao? - cô lay lay tay anh, đưa đôi mắt mèo con nhìn anh.
- Em là người định hướng tệ nhất anh từng gặp, nếu em không buộc ruy băng lên thân cây thì chắc em bị lạc đến khóc lóc không thôi rồi.
- Đi mà anh, em hứa sẽ ngoan, không chạy lung tung - cô đưa ánh mắt kiên quyết nhìn anh.
Anh cười xòa, gật đầu đồng ý, mèo con vẫn luôn đáng yêu như vậy, anh thật không nỡ chối từ.
.
.
.
- Anh ơi, ở đây đẹp nè chụp cho em - cô háo hức chạy loạn cả lên.- Này, em đừng chạy như thế, coi chừng té.
- Ui da...hức - cô vấp phải cành cây khô, ngã xuống
Anh thấy vậy vội chạy tới xem cô có sao không. Giọng có chút bực bội nói ra
- Hừ, em lớn rồi cứ để anh phải lo lắng nhắc nhở thế hả?
- Em xin lỗi - đầu gối cô bị trầy khá nặng, rất rát nhưng cũng không chảy máu nhiều nên cô quyết định chụp hình tiếp.
- Chân em trầy hết rồi, về thôi
- Thôi mà anh, mai chúng ta phải đi nơi khác nữa.
Anh đành chiều lòng cái tính ngang bướng của đứa nhỏ này
.
.
.
- Này, chỗ này chụp đẹp sang đây anh chụp cho.
BẠN ĐANG ĐỌC
Tên ác ma!!! Em yêu anh❤❤
Historia CortaTruyện kể về cuộc sống thường ngày của Nhật Hạ (nó) và Vĩ Huy (anh)-người yêu nó. Những lúc sóng gió và những tình cảnh oái oam mà nó và anh gặp phải.