Trở về nhà, gã đi thẳng về phòng mặc kệ bà Jeon đang liên tục gọi gã đứng lại. Tiếng đóng cửa mạnh đến mức ở tầng trệt vẫn có thể nghe thấy dù phòng gã ở tầng ba.
"Chết tiệt! Khốn kiếp!"
Gã tức giận hất đổ toàn bộ vật dụng có trên bàn, mọi thứ đều đổ bể, rơi đầy dưới sàn nhà, không dừng lại, gã bước đến cái bàn kế giường nằm cầm cái khung ảnh bên trong là ảnh của gã và em, gã thẳng tay đập vỡ nát nó, tấm kính vỡ tan, mặc kệ tay bị thương, gã lấy tấm hình ra và xé nó.
"Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! MinHyuk! Thằng khốn!"
Đấm mạnh tay vào tường. Tay gã bị thương nghiêm trọng, nhưng gã không bận tâm, điều gã để tâm bây giờ là em và MinHyuk. Gã đau lòng đến mức vết thương ở tay chẳng có chút cảm giác nào.
Đến bây giờ gã vẫn còn chưa thể tin được những lời nói đau lòng ấy xuất phát từ miệng của em. Gã đã theo đuổi em, đã vì em làm rất nhiều chuyện, đã vì em mà gã sẵn sàng từ bỏ cái vị trí cao nhất của Jeon gia. Ấy thế mà hôm nay, chính em đã đạp đổ đi tất cả mọi thứ gã đã làm cho em.
Gã còn yêu em nhiều lắm.Nhưng phải làm cách nào để gã có thể tha thứ cho em đây? Chẳng còn cách nào cả.
Phải rời xa thật rồi. Rời xa thật sự rồi.
Ngồi xuống sàn nhà, bàn tay rướm máu từ nãy đến giờ vẫn còn đủ lực để cầm chắc được chai rượu thượng hạng. Vừa uống, vừa nghĩ về em. Gã đã thề với lòng rằng, đêm nay sẽ là đêm cuối cùng gã nhớ về em, sẽ là đêm cuối cùng gã yêu em...
Cho dù sau này có còn yêu, gã cũng sẽ giả vờ rằng mình không còn yêu, gã sẽ không bao giờ mở lòng nữa, căn bản là chẳng còn lý do nào để gã có thể mở lòng.
Thì ra đây là cái cảm giác bị 'cắm sừng' mà trên mạng hay truyền miệng nhau. Một thứ cảm giác không từ nào có thể lột tả được hết, vừa đau lòng, vừa mất mát. Cảm xúc cứ như đang đứng ở bờ vực, chỉ cần một cái chạm thôi liền có thể ngã xuống cái bờ vực bất hi vọng ấy trong tình yêu. Mà không cần cái chạm nào nữa, gã sớm đã rơi xuống vực khi mà chính em đã làm tổn thương gã... người mà gã đã dùng hết khả năng để bảo vệ, người mà gã đã bất chấp cãi lời bố để bảo vệ.
Về phần em, MinHyuk hài lòng trước cách em ứng xử, hắn nâng niu gương mặt em trong khi đang trói em lại. Hắn nói em chính là vật báu, hắn rất thích ngắm nhìn món đồ xinh đẹp của Jeon Jungkook đang trong tay của hắn. Hắn thề, hắn bắt em về cũng chỉ để chọc tức Jungkook và khẳng định bản thân có thể hơn Jungkook. Thế nhưng bây giờ, có lẽ hắn đã bị đắm chìm trong cái nhan sắc ngây thơ một cách quyến rũ như thế này mất rồi.
"Em làm tốt lắm. Tôi tự hào về em."
Em liếc mắt. Nếu như Jeon Jungkook chết trong tình yêu, thì em cũng thế, em cũng đã chết trong chính tình yêu của mình và chết trong chính số phận của mình. Em đã tự tay phá vỡ đi tình yêu của cả hai và đã tự mình tạo cơ hội cho MinHyuk huỷ hoại cuộc đời của mình.
