Sự đồng điệu giữa chúng ta - Phần I

328 34 0
                                    

Ngày hôm sau đến quá nhanh so với tưởng tượng của Zac. Không giống như những ngày trước, cậu không cảm thấy tỉnh táo chút nào. Cậu luôn là một người dậy sớm, nhưng hôm nay tất cả những gì cậu cảm thấy là nỗi sợ hãi lắng đọng trong lòng mỗi khi nhắc đến hình phạt vẫn chưa diễn ra.
Xander ngồi xuống giường. Cậu ta cũng có quầng thâm tương tự dưới mắt, nhưng so với Zac trông cậu có vẻ ổn hơn.
"Cậu không lo lắng sao?" Zac nhướng mày hỏi.
Người kia nhún vai đáp lại.
"Không giống như ngài ấy có thể giết chúng ta"
Dần dần, sự im ắng trong các ký túc xá bị phá hỏng bởi âm thanh của các hoàng tử còn lại. Những âm thanh sống động như làm mất đi sự buồn tẻ của vài phút trước. Valt ngáp lớn rồi nhảy ra khỏi giường mình, còn Free tựa người vào đầu giường chợp mắt thêm năm phút nữa.

Lui rên rỉ tỉnh dậy. Đôi mắt cậu đảo qua chiếc giường bên cạnh vẫn còn được đóng kín bởi những tấm rèm xung quanh. Sáng nay trông Lui vô cùng cục cằn. Có lẽ do thiếu ngủ, Zac nghĩ khi nhìn thấy cậu con trai tóc ánh lửa đang tiến về phía giường của Shu. Cậu ta hung hăng đẩy tấm rèm ra để lộ Shu đang cuộn mình ôm gối. Cậu con trai tóc trắng rên rỉ quay đi vì những tia nắng chiếu thẳng vào mặt.

"Này" Lui hét lên.
"Đứng dậy! Ngươi khiến ta phải trải qua cơn khốn nạn tối hôm qua, mà bây giờ còn dám ngủ ngon lành như thế hả?"
Valt nghiêng đầu bối rối.
"Cơn khốn nạn nào cơ?"
Free mở mắt đứng dậy, rồi lầm bầm rời khỏi phòng.
"Ký túc xá này thật đau đầu"

Shu hé mở một bên mắt, trông thấy cái người có mái tóc ngọn lửa lù lù trước mình với khuôn mặt hoàn toàn điên tiết. Còn kinh khủng hơn là, cậu ngồi thẳng người dậy, ấn lòng bàn tay vào bên phải đầu và nhăn mặt đau đớn.
"Chết tiệt, đầu tôi đau như búa bổ"

"Tất nhiên rồi" Xander nhìn sang Shu cười nhỏ và nói. Cùng lúc Shu cũng đang nhìn cậu tò mò.
"Tại sao?"

"Ngươi còn nhớ những gì đã xảy ra đêm qua?" Lui nhướng mày hỏi.
Shu cau mày, cố nhớ lại sự việc tối hôm qua. Họ đi xem thả đèn trời và sau đó xem nguyệt thực. Cậu nhớ Lui đã lôi cậu vào thử thách ăn cay và cậu đã uống một loại sữa kỳ lạ. Đây ngay chỗ này, ký ức còn lại là một mớ hỗn độn. Cố gắng nhớ lại chỉ khiến cơn đau đầu của cậu trở nên tồi tệ hơn.
"Đừng cố" Zac khuyên, bước đến chỗ cậu con trai tóc trắng với một cốc nước trên tay.
"Đây uống đi. Chỉ là triệu chứng sau say rượu. Thế thôi"
Trước câu nói kia, cả ký túc xá chìm vào im lặng đến choáng váng. Shu sững người tại chỗ, một tay dừng lại giữa không trung khi sắp cầm lấy chiếc ly.
"Tớ nghe lầm phải không" Valt nói vọng từ bên kia, chớp mắt bối rối. "Cậu nói tối hôm qua Shu say rượu?"
Free mở mắt nhìn họ đầy phán xét. "Tôi tưởng các cậu đều nói rằng các cậu sẽ ổn thôi. Nhưng cậu ta"

Cậu nói, hướng mắt về phía cậu con trai tóc trắng "Cái người không biết gì về thế giới bên ngoài, lại là người say rượu?"
Shu đứng giữa cơn huyên náo, chớp mắt nhanh chóng. Cậu đã say ư? Là rượu thật? Nhưng làm thế nào được? Cậu không bao giờ say! Một tia nhận thức khẽ loé lên trong đầu cậu. Thực sự là thứ sữa kia. Nó có vị rất lạ khi cậu uống ngụm đầu tiên, nhưng cậu chỉ nghĩ rằng nó hơi tệ hay gì đó, hơn nữa lúc đó cậu đang rất cần uống cho đỡ cay. Valt búng tay trước mặt cậu.
"Cậu không sao chứ?"
Shu ậm ừ cầm lấy cốc nước từ tay cậu con trai tóc vàng, uống cạn một hơi.
"Nhưng làm thế nào mà các cậu rời khỏi đây được?" Valt chống hông hỏi.
Một cơn sóng tội lỗi như nhấn chìm Shu. Valt luôn luôn bên cạnh cậu, vậy mà cậu lại phớt lờ cậu ấy đêm qua để đi xem nguyệt thực. Sao cậu có thể ích kỷ như vậy?

[Beyblade Burst] Khác biệt thế giớiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ