Chương 16: Khúc chung - Nhân tán

536 49 10
                                    

[ Bài ca kết thúc, người cũng rời đi ]

JungKook quỳ xuống, bỗng nhiên không còn phản kháng nữa.

"Để tôi ở với anh ấy một lát có được không...?"

Mấy viên cảnh sát anh nhìn tôi, tôi nhìn anh không biết nên làm gì thì thư kí Kwon là người đầu tiên đứng lên đi ra ngoài, gật đầu ra hiệu với cảnh sát để bọn họ cũng ra theo rồi nhanh chóng cùng với xe cấp cứu đưa Trương Bá Chi tới bệnh viện.

Thư kí Kwon nhìn hai viên cảnh sát vẫn ở lại đợi JungKook để lấy lời khai, ánh mắt đờ đẫn không biết đang nghĩ gì.

"Tôi rất tiếc ư? Haha, anh nghe có phải rất nực cười không, Taehyung?"- JungKook nằm xuống, điều chỉnh một chút, ghé vào lồng ngực của Taehyung khiến máu dây lên mặt cũng không để ý.

Bên cạnh có tấm ảnh chụp chung duy nhất của hai người, tuy khung ảnh đã bị vỡ nhưng cậu vẫn nâng niu, đem nó ôm vào lòng, coi như trân bảo mà đối đãi.

Nhớ lại thời gian chụp bức ảnh này là vào khoảng 1 tháng trước.

"Là máy chụp hình? Oaaaa!!!"- JungKook phấn khích đợi Taehyung lắp phim vào. Người nọ trên môi treo nụ cười nhẹ, động tác trên tay thả chậm khiến cậu nóng lòng muốn giúp, lại không biết làm như thế nào.

Taehyung đưa máy ảnh cho bé thỏ hiếu kỳ nhìn một chút, lại bị bộ dạng cẩn trọng đỡ lấy của cậu làm cho bật cười. Nhịn không được phải đưa tay nựng cằm một cái mới thoả mãn.

JungKook nhíu mày ở dưới chân hắn đá đá: "Đừng có tùy tiện đụng em."

"Đẹp quá! Nặng như vậy, có phải rất đắt không?"- JungKook liếc mắt nhìn sang, có chút hối hận khi đòi Taehyung mua cho thứ này.

Hắn nhìn cậu, ánh mắt tràn ngập nhu tình khẳng định chắc nịch: "Không đắt."

"Nhưng mà..."

"Tôi nói không đắt. Không phải em muốn mua máy ảnh để làm gì sao? Mau thử đi."- Taehyung đứng dậy, định để cậu chơi một mình còn bản thân thì hướng phòng bếp đi tới.

"Anh ngồi lại đây!"- JungKook vội vàng kéo tay hắn lại.

"Nào qua đây, đi theo em."- Cậu dắt tay Taehyung ra ngoài vườn, ấn hắn ngồi xuống một bên xích đu. Lại chạy lon ton vào trong, lôi ra một cái giá đỡ 3 chân.

"A, anh chỉnh giúp em xíu."- Taehyung thở dài đi tới.

"Sang trái chút, phải phải, như vậy là được rồi. Giỏi quá!"- JungKook vui vẻ đến nỗi cười híp cả mắt vào. Không để ý rằng chính mình đang ôm một bên cánh tay người nọ mà cọ.

Hắn thụ sủng nhược kinh, lại không hề ghét như thế này. Chỉ có thể kìm nén thú tính mà bất lực cười hai tiếng.

"Nhanh nào! Cười lên cười lên! Cheese~"

Máy ảnh nháy một cái vang lên tiếng 'tách'. JungKook chạy lại dòm vào, vẻ mặt khó ở lườm Taehyung: "Này là cười cái gì chứ, công nghiệp quá."

"Như vậy thôi. Mai lại nghịch tiếp được không bảo bối, đến giờ cơm rồi."- Taehyung cười trừ, giọng nói ôn nhu đó khiến JungKook không nỡ tức giận với hắn.

[VKook] Nếu Như Được Quay Về Điểm Bắt ĐầuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ