Chương 17: Để em yêu anh lần nữa (Thượng)

702 55 5
                                    

Sợ cái gì, đến cái đó. Mong cái gì, mất cái đó.

JungKook day day hai bên thái dương, khoảnh khắc nhìn thấy bóng lưng trong bếp khiến cậu giật thót. Định thần lại mới thấy người nọ không giống lắm.

"Anh không cần cứ cách một ngày lại đến đây đâu. Em ổn mà."- JungKook vừa nhét bàn chải vào miệng vừa nói, ngắm khuôn mặt trong gương khiến cậu cười khổ, đã tiều tụy đến mức này rồi sao?

Thư kí Kwon không trả lời, chỉ khi thấy đến chai rượu rỗng nằm trên bàn mới nhíu mày, thay JungKook thu dọn: "Cậu lại uống rượu à? Nỗi buồn không làm cậu chết được nhưng thứ này thì có thể đấy."

"Haha, vậy à?"- JungKook lười biếng ngồi xuống ghế, trên mặt hiện vẻ mệt mỏi.

"Anh không ở lại ăn với em sao?"- Nhìn một đống đồ ăn thịnh soạn trên bàn làm cậu bất lực không thôi, nhiều tới vậy.

"Xin lỗi, tôi phải quay lại công ty. Từ khi Kim đổng mất, công ty chưa có ngày nào ổn định hết."- Thư kí Kwon cầm theo áo ngoài ra cửa, cúi đầu một cái thay lời chào rồi đi mất.

Trước mắt là dòng người tấp nập, từng khuôn mặt lạ lẫm mang theo tâm tư khác nhau. Không một ai vì nỗi buồn của cậu mà thả chậm bước chân cả...

Lâu lắm rồi chưa phải tiếp xúc với nhiều người như thế này khiến JungKook hơi lạ lẫm, ngồi trên tàu rồi vẫn hoang mang nhìn quanh. Nếu bên cạnh là Taehyung thì tốt rồi, sẽ không có gì đáng lo hết.

Thôi nào, sao mày cứ liên tục nhắc tới Taehyung vậy? Dù gì cũng... Không còn nữa rồi.

JungKook ngồi nép vào bên cạnh, một vài ánh mắt hướng tới như đang dò xét ấy khiến cậu cảm thấy ngột ngạt vô cùng. Rất nhanh chóng sự sợ hãi ấy đã dần theo những đám mây trôi bên ngoài biến mất. Nghiêng đầu sang một bên suy nghĩ về những ngày tháng sau này. Ép bản thân vẽ ra một tương lai tốt đẹp không có sự góp mặt của Taehyung mà khó khăn quá đỗi. Nhủ rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, lại phát hiện chỉ là đang tự lừa mình dối người, cậu làm cách nào có thể quên người tên Kim Taehyung ấy.

Mẹ Jeon đứng trước cổng nhìn trái nhìn phải, bao nhiêu nôn nóng gặp mặt con trai đều hiện hết lên mặt. Thẳng tới khi thấy bóng dáng quen thuộc từ đằng xa, bà lập tức chạy tới dang rộng hai tay để JungKook nhào vào lòng. Một tháng trước vô tình xem được tin tức chiếu trên TV mới biết, người mà con trai bà để trong lòng qua đời rồi. Hàng trăm cuộc gọi cùng tin nhắn đến cậu đều không có hồi âm, giống như theo Taehyung mà đi mất vậy. Nếu không có thư kí Kwon thông báo rằng JungKook vẫn ổn thì bà sẽ lo tới phát điên mất.

"Ôi, con đang ngược đãi chính mình ư? Nhìn con xem..."- Mẹ Jeon kéo tay con trai ngồi xuống ghế, run rẩy mà ôm lấy hai má vốn núng nính giờ lại trở nên gầy gò, góc cạnh rõ rệt mà không khỏi xót xa.

Cha Jeon ngồi một bên, hàng lông mày nhíu chặt. Nhìn không nổi nữa bèn giơ tay vỗ vai JungKook, thấy cậu như vậy ông cũng khó chịu lắm chứ nhưng ngoài im lặng ông cũng đâu biết mở lời an ủi thế nào.

"Con ổn mà hai người. Được một khoảng thời gian rồi, con không còn buồn nữa đâu."- JungKook lắc đầu, tựa vào vai mẹ Jeon miễn cưỡng nở nụ cười.

[VKook] Nếu Như Được Quay Về Điểm Bắt ĐầuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ