Chương 3: Người mù quáng - Kẻ ngoan cố (Hạ)

924 65 13
                                    

"4 tháng."- Taehyung ngồi trên ghế nhỏ cạnh giường im lặng nhìn JungKook hơi thở đều đều, an ổn ngủ.

"Tròn 4 tháng kể từ ngày tôi bắt cóc em đó. Nghe thật buồn cười phải không? Hôm nay là ngày trăng tròn nhưng em ngủ mất rồi, không ngắm được, đáng tiếc thật nhỉ?..."- Taehyung dừng một chút, ngắm nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ lại tiếp tục nói.

"Mỗi đêm ngủ đều mơ thấy ác mộng, mơ thấy em chấp nhận tình cảm của tôi rồi ngay sau đó ở trước mặt tôi mà biến mất. Tôi sợ..."- Taehyung tới gần, dùng hai bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy năm ngón tay nhỏ nhắn của JungKook, lấy má cọ nhẹ.

Một giọt nước mắt rơi xuống bàn tay cậu. Hắn khóc.

Hắn là con người, không phải đồ vật vô tri vô giác. Hắn cũng biết khóc, biết cười, biết buồn, vui, hờn, giận. Nhưng không ai nghĩ như vậy ngoài ông bà nội và bà ngoại hắn thì tất cả những người biết đến quá khứ của Kim Taehyung đều coi hắn như quái nhân mà đối xử. Xa lánh, châm chọc, chửi rủa,...

Đây chính là thứ mà ông Kim mong muốn.

Tiểu học đối với hắn chính là quãng thời gian khó khăn nhất. Cha mẹ có con cái là đồng học với Kim Taehyung đều khuyên con mình tránh xa hắn, cay nghiệt hơn thì châm biếm, mỉa mai hắn trước mặt nhiều người. Những bậc phụ huynh hiểu biết hơn cũng không dám để con mình tiếp xúc với Taehyung nhiều, cuối cùng vẫn là sợ bị liên lụy...

Mang trên mình là trọng trách của người làm cha, làm mẹ ấy thế mà lại hành xử như một thành phần 'bỏ đi' của xã hội. Giáo viên cũng chẳng thể làm gì được, chỉ an ủi hắn vài tiếng cho có lệ chứ thật tâm đều muốn tránh xa mớ rắc rối này.

Những từ ngữ như "dị hợm, đồ xui xẻo, bẩn thỉu, tự kỉ,..." đều gắn liền với những năm tháng đó.

Câu mà thằng nhóc Taehyung được nghe nhiều nhất khi đó là "Tránh xa con của tao ra."

"Cô ơi, em không muốn ngồi cạnh Kim Taehyung."

"Mày không có mẹ đúng không? Hahaha."

"Cút đi, bọn tao đều có mẹ, không thèm chơi với thằng mồ côi."

"Haha, nhìn kìa, mẹ tao bảo vết thương trên người nó đều là do bố của nó đánh đấy. Bố của nó còn ghét nó, dựa vào cái gì mà cô giáo kêu bọn tao phải cho mày chơi cùng?"

"Đống băng gạc trên người nó dị muốn chết."

Một đứa trẻ không biết bảo vệ bản thân bị vùi dập trong mấy năm trời đến nỗi không dám đi học, về nhà cũng không dám, chỉ dám lang thang ở công viên, từ chỗ này đến chỗ nọ. Một mình chơi cầu trượt, một mình chơi xích đu, một mình nghịch cát,...

Cuộc sống khi đó của hắn khi đó chỉ có thể miêu tả bằng 4 chữ: Địa Ngục Trần Gian.

Một đứa trẻ, hắn cũng là một đứa trẻ có rất nhiều thứ, chỉ là những thứ đó không giống đám đông là bao mà thôi. Không có niềm vui nhưng có đau khổ, không có tiếng cười nhưng có nước mắt, không có lời khen nhưng có chê trách, không có bạn bè nhưng có kẻ thù, không có hy vọng nhưng có tuyệt vọng.

[VKook] Nếu Như Được Quay Về Điểm Bắt ĐầuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ