Chương 9: Nhìn vào trái tim tôi, người sẽ rơi lệ

734 56 9
                                    

JungKook ngẩn người.

Phần nhật ký cuối cùng không phải ngày hôm nay sao? "Em ấy không yêu tôi" là có ý gì?

.

Một đàn bồ câu đậu ngoài ban công nhảy qua nhảy lại đồng thời kéo tâm trí đang thả lơ lửng trên mây của JungKook xuống. Cậu lắc đầu cười nhạt một tiếng, đem cuốn nhật ký cất trở lại vali, bản thân lười biếng nằm sấp xuống giường.

Đại não một mảnh mờ mịt...

Cậu chưa cho hắn thấy rõ tình cảm của mình hay sao? Là quá nhỏ bé khiến hắn không cảm nhận được hay đến cùng hắn vẫn cho rằng đó chỉ là một trò đùa?

Rốt cuộc phải làm thế nào mới tốt đây? Nếu như Kim Taehyung trước sau đều không tin tưởng cậu thì cho dù có bày tỏ bao nhiêu lần đi nữa, kết quả cũng bằng không.

Khép mắt lại, trong đầu hiện lên gương mặt đẹp như tạc tượng của người kia. Thật đẹp, đẹp tới nỗi cậu nghi ngờ khuôn mặt này có phải là thật hay không.

Thật thoải mái...

Người ấy ngay cả trong mơ cũng xuất hiện, giống như luôn luôn ở cạnh cậu vậy. Không đúng, phải là từ đầu đã ở đây rồi, vẫn luôn ở đây, chưa từng rời đi.

Kim Taehyung trong giấc mơ đó ôn nhu mỉm cười với cậu, ôn nhu gục đầu trên vai cậu, ôn nhu đem bàn tay to lớn của mình bao bọc lấy tay cậu. Sự ôn nhu ấy khiến JungKook tham lam muốn giữ lại cho riêng mình.
Nhưng Taehyung bỗng nhiên gỡ tay cậu ra, quay lưng rời đi, một chút lưu luyến mà ngoảnh lại cũng không có...

JungKook thảng thốt bật dậy, trên trán đều là mồ hôi.

"T... Taehyung?"- JungKook giọng nói phát ra run rẩy.

Không ai đáp, cậu khẽ gọi lần nữa: "Taehyung? Kim Taehyung?"

Một lần nữa không có ai trả lời.

Nước mắt hai hàng theo má lăn dọc, rơi lên chăn bông trắng tinh, loang ra. JungKook sợ hãi co đầu gối, thu mình lại, ngón tay thon dài nắm chặt góc chăn, lông mi vương nước mắt không ngừng lay động.

Ngay lúc JungKook cảm thấy bản thân sắp phát điên thì cửa phòng tắm mở ra. Một thân áo tắm chậm rãi bước tới. Nhìn thấy bộ dạng người trên giường khiến Taehyung ngạc nhiên. Hắn vội vàng đi tới, dùng tay áp lên má cậu.

Giọng nói không giấu được sự khẩn trương: "Bảo bối? Em làm sao vậy? Có phải bị đau ở đâu không?"

"Nhìn anh này, JungKook."

JungKook khoé mắt đỏ ửng nhìn người gọi mình, phút chốc ổn định tinh thần nhưng bàn tay vẫn không ngừng run, chạm vào mặt Taehyung.

"Anh... Anh vẫn ở đây? Thật tốt, thật tốt..."

"Tôi ở đây, tôi vẫn luôn ở đây."- Taehyung ghì chặt cậu trong lồng ngực, nhẹ giọng trấn an. Mặc dù không hiểu chuyện gì nhưng trước tiên cứ phải dỗ dành người này đã.

JungKook im lặng cảm nhận thân nhiệt của người trước mặt. Từ khi nào mà cậu yêu người này tới như vậy, cảm giác thống khổ mỗi khi nghĩ tới việc Taehyung buông bỏ cậu rất đau đớn, ruột gan đều như thắt lại...

[VKook] Nếu Như Được Quay Về Điểm Bắt ĐầuNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ