Chẳng thế biết dáng vẻ của namjoon khi chạy liền một mạch từ bãi đỗ xe lên mấy tầng lầu rồi xông thẳng vào nhà trông kì quặc như thế nào. Chẳng ra dáng một chủ tịch cao thượng nữa. Nhưng mặc kệ đi
Hai từ chiến trường để diễn tả quang cảnh nơi đây. Khi namjoon vào tới nhà thì tiếng hét từ phòng vẫn chưa ngưng. Namjoon trông thấy một seokjin mất hết lí trí
anh ấy cầm trên tay là con dao, ngồi bệt dưới sàn đất và tựa lưng vào kệ tủ, hai chân dẫy đạp người quản gia hãy tránh xa mình. Mặc kệ quản gia có ra sức can ngăn thì seokjin vẫn tiếp tục
Dường như cơn ám ảnh lại quay về một lần nữa, một cơn ác mộng ngờ vực chiếm trọn lấy tâm trí lẫn thể xác của anh. Chằng thể diễn tả được người bệnh nhân đó trông kinh tởm như thế nào khi hiện về trong tâm trí anh, gào thét như đòi lại mạng sống
Chẳng thể diễn tả nổi hình ảnh của seokjin giờ trông như thế nào. Namjoon đau lòng khi nhìn thấy bản thân anh trở nên như vậy. Chỉ là một hai tiếng namjoon không có nhà, seokjin đã trở nên dại dột như vậy
Nhìn người mình thương trong hoàn cảnh như thế thật sự chỉ thấy rất phẫn nộ. Nhưng lại rất sợ hãi, seokjin từng ngày từng giờ hành động lại một dại đột đi. Có phải lần sau sẽ là tự làm thương chính bản thân anh hay không ?
" seokjin, em đây, namjoon đây, có nhìn thấy em không? "
Quản gia được namjoon đưa ra ngoài sau khi thấy bộ mặt ông đã khá mệt mỏi. Cậu biết nỗi ám ảnh của seokjin dang dần một nặng thêm, rằng nếu không làm gì đó thì anh sẽ gặp nguy hiểm mất
Namjoon chầm chậm ngồi xuống gần anh. Hai bàn tay đưa lên giữa không trung, muốn chạm vào seokjin ngay lúc này. Vì cậu cũng sợ lắm, không chỉ riêng seokjin. Namjoon cũng sợ sẽ mất anh lắm
" tránh ra!!!!! "
Tiếng hét thật to vang lên khắp căn bếp. Và đôi mắt ngày nào trong veo như mặt hồ giờ lại đục ngầu, chẳng thể tìm thấy chút lí trí hay bất kì cảm xúc nào từ anh
Seokjin nắm chặt con dao trong tay khua lại loạn xạ, thân thể thì run mạnh
Ở một hành lang dài không lối thoát, bốn bức tường không màu sắc, bốn bề xung quanh chỉ có màu đen và seokjin chỉ đơn độc ở bên trong không gian ấy. Có phải lần này sẽ chấm hết phải không? Cái cảm giác tội lỗi này sẽ theo seokjin tới tận đáy cùng của địa ngục. sẽ chẳng một ai có thể cứu vớt lấy một tên bác sĩ thất bại này nữa
" seokjin anh không muốn làm em đau đâu phải không "
Có một điều rằng, namjoon là người duy nhất có thể tác động đến seokjin. Không phải vì thời gian này có cậu ở bên chăm sóc, mà thật thâm tâm seokjin luôn bị cảm hoá bởi namjoon
Seokjin ngừng điều khiển con dao một cách nguy hiểm, bàn tay run run dần thả lỏng dường như để người đối diện dễ dàng chiếm lấy ưu thế mà giật nó đi
" em ở đây rồi, ở bên cạnh seokjin rồi "
Không gian đần trở về vẻ yên lặng ban đầu của nó, seokjin nhẹ nhàng được namjoon ôm vào lòng. Vẫn là cách vỗ về quen thuộc, cậu xoa đầu anh và nói những lời nói ấm áp ở bên tai
BẠN ĐANG ĐỌC
letter- vkook
Short Story" Taehyung Anh biết không? rằng năm ấy đã từng có một người nguyện một đời yêu anh" " Thanh xuân năm ấy em dành trọn tâm tình của...