07.Hắn đối với em

978 44 3
                                    


Nhẹ nhàng những đợt gió mang cảm giác lạnh lẽo, chúng lởn vởn xung quanh những bước chân lộp cộp của 2 cậu thanh niên một lớn, một nhỏ sải bước cạnh nhau

Phố về đêm vắng vẻ đến chẳng còn trông thấy bóng người đâu nữa. toàn khung cảnh im lặng đến rùng mình, nhưng mà cậu nhóc nhỏ con lại chẳng hề cảm giác sợ hãi, hay lạnh lẽo bởi gió đêm ngược lại còn ấm áp thật nhiều bên trong trái tim

Jungkook cẩn thận từng bước chân để cho thật đồng đều với tiền bối. bên con ngươi đôi lúc lén lút nhìn hắn rồi ngại ngùng, nhưng cũng thật hạnh phúc. Không khí im lặng bao trùm nhưng jungkook mặc kệ,  khoé môi vẽ lên nụ cười nhỏ bé nhưng ngập tràn cảm xúc.

Bao bộn bề, mệt mỏi, thất vọng của ngày hôm nay trong chốc lát lại tan biết sạch. chẳng biết từ bao giờ mà jungkook lại mất đi sự bướng bỉnh trong con người của mình, có lẽ vì được sánh bước cùng tiền bối chăng? thoáng một chốc mà nhóc con đã để lại mọi suy nghĩ lo âu của mình lại phía sau để tiếp tục sải bước cùng với ôn nhu của hắn rồi

_____________________________

Kim Taehyung hắn là con người ngang tàng, ương bướng chẳng sợ trời, sợ đất. chẳng quan tâm đến bất kì con người nào trên thế giới xung quanh hắn

Cha mẹ nói hắn đã đến tuổi trưởng thành,  ít nhất hãy nghĩ đến vấn đề có bạn gái để mai sau còn nối dỗi tông đường. nhưng hắn lại chẳng màng quan tâm đến. Tất nhiên người như hắn phẩy tay cái là có cả chục phụ nữ vây quanh thế mà hắn lại chẳng làm.

Hắn không phải là không thích mà chỉ là thời gian này hắn chẳng cần, suốt 2 năm theo học tại bighit chẳng thể có nổi một mống nào lọt vào tròng mắt xanh của hắn

không phải là gu của hắn cao đến cái tầm diễn viên hollywood hay gì. mà chỉ là chẳng một ai có thể làm trái tim hắn động lòng. Có phải quá thật vọng toàn bộ phụ nữ trên thế giới này không ?

Thế nhưng mà chẳng hiểu cớ sự thế nào. ngay cái ngày đầu năm 3 của hắn ấy. cái lúc mà hắn đang dạo bước dọc hành lang dẫy C tìm tới lớp hắn

trời hôm ấy sáng trong đến bất ngờ, hắn không có sở thích ngắm trời nhưng nỗi gì hôm ấy bầu trời lại khiến hắn thú vị, đến mức phải đưa mắt lên ngắm nhìn.

Rồi đột nhiên con ngươi hắn dừng lại ở một thân ảnh nhỏ bé đang loay hoay làm gì đó, có lẽ là nó đang tìm lớp, thằng bé đứng ở dẫy nhà bên kia bước ngược hành lang với hắn, đại não hắn bật lên câu hỏi trong vô thức

" nhỏ con thế kia thì lớp thể chất nào nhận nổi ? "

Dường như sau câu hỏi trong tiềm thức ấy. hắn lại quay về nét mặt thờ ơ, chẳng quan tâm nữa tiếp tục bước. Đôi mắt chăm chú với đám mây lộn nhộn bay bổng trên không trung kia.

hắn bước vào khúc cua của hành lang. Đột nhiên toàn ngực hắn chạm trúng một vật cản gì đó mềm mềm nhỏ con, một vài cọng tóc lổm chổm cọ cọ vào má mềm của hắn, tiếp diễn là hắn nhìn thấy hành xử lúng túng ngại ngùng, cúi gập người 90° xin lỗi của thằng nhóc ấy

giật mình nhận ra, chẳng phải đây là thằng nhóc loay hoay mà nãy hắn nhìn thấy ở bên kia dãy hay sao ? Chẳng hiểu thế nào mà khuân mặt ngại ngùng khiến hai bên gò má đỏ ứng của thằng nhóc lại khiến hắn bất giác cảm thấy thú vị

letter- vkookNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ