Chương 4.4
Edit: Sa"Mi bị nàng ấy lừa rồi." Đào Yêu thương hại nhìn ông chủ Lang.
Ông chủ Lang thở dài:
"Một năm sau, ta tới hồ Vị Tình tìm nàng ấy theo lời hẹn, nhưng nàng ấy không đến. Ta không cam lòng, lại đợi thêm một năm nữa, nàng ấy vẫn không đến. Năm thứ ba, ta vẫn không đợi được nàng ấy. Cho đến năm thứ tư, ta đứng bên hồ Vị Tình, chợt nhận ra ta đã ở nhân thế bốn năm, trong bốn năm chờ đợi viên thuốc độc giúp kết thúc tính mạng một cách dễ chịu nhất đó, ta đã có mong muốn được sống.
Ta cố gắng áp chế nỗi sợ hãi và chán chường của mình, cố gắng sống sót. Ta vẫn bị bắt nạt, nhưng cũng được giúp đỡ, ta dần phát hiện cuộc sống không có cái gì là tuyệt đối, ví như không phải ông chủ quán ăn nào cũng giống như ông chủ cũ của ta.
Vào năm thứ hai nàng ấy rời đi, ta xin làm phụ bếp ở một quán ăn, tuy sư phụ ta rất béo, lại xấu tính, chưa bao giờ trả tiền thua cá cược cho ta nhưng ông ấy truyền dạy cho ta tất cả bí kíp mà ông ấy có."
Nói tới đó, ông chợt bật cười:
"Không chỉ bí kíp của ông ấy mà ông ấy cũng trao cả con gái của ông ấy cho ta.
Mẫu Dạ Xoa nhà ta hồi con gái cực kỳ thô lỗ, tàn bạo, ăn khỏe, đánh nhau cũng khỏe. Vậy mà vì để may y phục cho ta diện ngày tết, vốn dĩ đến cả xâu kim cũng không biết mà bà ấy kiên quyết nhờ người chỉ dạy, thức rất nhiều đêm, đầu ngón tay bị đâm thành tổ ong vò vẽ mới làm được thứ giống như quần áo.
Ta không dám cưới bà ấy, ta là Người Sói, tuy ta có hình dạng con người nhưng ta sợ sẽ có một ngày ta bất cẩn để lộ hình sói khiến bà ấy sợ chết thì không hay lắm. Do đó, ta nghĩ ra rất nhiều lý do để từ chối bà ấy, nhưng bà ấy đâu chịu tin.
Cuối cùng, ta không chịu nổi nữa, bèn hẹn bà ấy đến nơi vắng vẻ, nói hết thân thế của mình cho bà ấy nghe, thậm chí còn để lộ cái đầu sói hung tợn.
Haiz... Ai mà ngờ Mẫu Dạ Xoa chỉ trợn mắt nhìn, hỏi ta rằng, huynh có muốn ăn thịt ta không? Tất nhiên ta bảo không, ta ăn cơm chứ không ăn thịt người.
Sau đó bà ấy thở phào nhẹ nhõm, nhảy tới khoác tay ta, nói cho dù ta chỉ là một nửa con người thì bà ấy cũng không muốn xa ta."
Đào Yêu cười khúc khích: "Hồi đó phu nhân của mi cạn nghĩ quá ha ha ha."
"Đã bảo là hồi trẻ ta đẹp trai lắm mà." Ông ấy hừ, "Tóm lại, cuộc sống dần yên ổn. Cuộc đời này tuy ta chưa từng đại phú đại quý nhưng cũng con cháu đầy đàn, không bệnh không họa."
"Không bệnh không họa..." Đào Yêu nhướn mày: "Vậy mi bảo ta chẩn bệnh gì?"
"Người Sói một nửa là người, bọn ta có tuổi thọ giống con người, hiện ta đã chín mươi tuổi." Ông ấy ho mấy tiếng, "Mấy tháng nay ta có dự cảm mạng mình sắp tận, dù sao ta cũng có một nửa máu yêu, cô biết đó, cảm giác của yêu quái rất nhạy cảm và chính xác."
Đào Yêu ngẫm nghĩ, nói thẳng: "Muốn ta kéo dài tuổi thọ cho mi? Hay là nhổ sạch tâm bệnh của mi?"
"Mấy năm qua ta chưa bao giờ ngừng tìm kiếm nàng ấy." Ông ngoảnh đầu, nhìn hồ Vị Tình dưới ánh trăng. "Nhưng nàng ấy dường như đã biến mất khỏi cõi đời. Dải ngân hà trên hồ Vị Tình, ta cũng chỉ mới nhìn thấy một lần duy nhất.
BẠN ĐANG ĐỌC
Bách yêu phổ - Sa La Song Thụ
Fiksi RemajaTên truyện: Bách Yêu Phổ Tác giả: Sa La Song Thụ Edit: Sa Bìa: Lynn Giới thiệu: Quỷ Y Đào Yêu, thiện ác như mê. Chuông vàng lướt qua, mảnh giáp không còn. Nói đến trăm loại yêu quái, kể về trần thế tang thương. Nàng là cứu tinh của tất cả yêu quái...