Chap 49

180 16 16
                                    

"Chiếu tướng"- Ông Vương đặt cờ xuống nói.

"Haha...cháu lại thua ông rồi "- Vương Nguyên mỉm cười nói, sáng giờ đã đánh được 2 ván, ông lão đều giành phần thắng.

"Nghỉ ngơi chút đi, cháu xem ta có phải vẫn còn rất minh mẫn không??"- ông cười nhẹ lão rót trà cho cậu nói.

"Vẫn còn rất sáng suốt"- Vương Nguyên uống một ngụm trà đáp.

"Trà ngon quá, lại còn có mùi rất thơm "- cậu tấm tắt khen ngợi.

"Haha...trà này là trà bình thường thôi, ta thường đem nó ủ trong sen dùng dần, lúc uống sẽ ngon và thơm hơn không khác gì trà thượng hạng "- Ông lão cười nhẹ.

"A, ra là vậy, ông thật giỏi a"- Vương Nguyên nói.

"Những ngày gần đây có cháu bầu bạn ta thật sự rất vui, không ngờ là ở tuổi gần đất xa trời này lại có được đứa cháu ngoan như thế "- ông cười hiền hậu nói, bất chợt đôi mắt lại thoáng buồn:

"Phải chi cháu trai ta ở đây thì tốt biết mấy, ta chỉ mong trước lúc chết đi có thể nhìn thấy nó"

" Ông đừng nói vậy, ông là người tốt, ông sẽ trường thọ mãi, không bệnh không già đâu, có câu ông trời không phụ người có lòng."- Vương Nguyên nhẹ nhàng nói.

"Được rồi, ta không nói nữa, nào, chân ta đau rồi, cháu qua đây xoa bóp cho ta có được không "- ông lão nói.

" Dạ được "- Vương Nguyên gật đầu nói rồi tiến về phía ông lão, bàn tay thuần thục đấm đấm dọc dài theo chân.

" Chân ông như thế này đừng vận động mạnh, trời lạnh thì ủ ấm vào "- cậu vừa xoa vừa nói.

"Ừm, ta biết rồi " - ông nói, như bỗng nhớ ra điều gì, ông nói:

"Cháu qua đó lấy cho ta một ít cao thuốc được không? Cao thuốc mà cháu tặng ta đấy, có nó xoa sẽ hiệu quả hơn "- ông lão chỉ về hướng kệ tủ gần đó.

"Vậy ông đợi cháu một chút"- Vương Nguyên nói rồi đứng dậy đi đến bên kệ tủ lấy một cái hủ nhỏ trong đó.

Định lấy thuốc rồi rời đi nhưng bỗng Vương Nguyên nhìn thấy một bức hình được đóng khung cạnh hủ thuốc bèn cầm lấy xem xem.

"Ơ đây là....???"- Vương Nguyên quan sát bức hình thầm nói, bên trong là một cảnh gia đình có bốn người một đôi nam nữ, một bà lão và một cậu bé thật quen mắt, nhìn giống giấc mơ của cậu quá.

"Sao cậu bé này giống mình quá vậy??? Còn có bà ở đây nữa.......đau đầu quá."- Vương Nguyên nhíu chặt mày lại nhìn vào tấm hình , cơn đau đầu lại bộc phát, giấc mơ đó một lần nữa xuất hiện quanh đầu cậu thành từng mảng rời rạc.

Ông Vương vì ngồi ở đằng kia, chỉ thấy tấm lưng của cậu, hoàn toàn không biết cậu đang nghĩ gì, làm gì, thấy cậu đứng đó mãi bèn lên tiếng: "Roy, cháu sao thế???"

"A không có gì "- Vương Nguyên bị ông lão đánh thức quay về thực tại, đặt bức hình về vị trí cũ, đem hũ thuốc trở lại chỗ ngồi nhìn ông lão nói: "Chỉ là thấy tấm hình ở đó nên xem chút, cháu tùy tiện tò mò rồi, xin lỗi ông"

[KaiYuan] Vợ RừngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ