Chap 17

388 34 12
                                    

Tối đó...

Vương Nguyên cùng bà lão sắp xếp đồ đạc chuẩn bị cho ngày mai lên đường, bà lão nãy giờ cứ nhìn chăm chú đứa cháu trai mình thi thoảng lại mỉm cười một cái khiến bà không khỏi ngạc nhiên:

"Con có chuyện gì vui sao mà cười dữ vậy???"

Vương Nguyên thành thật nói ra suy nghĩ của mình:

"Dạ, ngày mai con sắp được gặp Khải Ca rồi"

Bà lão cũng lắc đầu hết cách với cậu, xua tay nói:

"Thôi thôi, chuẩn bị nhanh đi ngày mai không kịp bây giờ"

"Dạ"

"Vương Nguyên"- bà lão đột nhiên gọi tên cậu

"Dạ sao vậy bà ??"- cậu hỏi

"Nếu sau này không có ta ở bên cạnh con tuyệt đối phải nghe lời Tuấn Khải có biết chưa??"- bà nói, đột nhiên trong lòng cảm thấy bất an. Vương Nguyên còn quá ngây thơ để hiểu hết sự đời, nếu sau này bà không còn thì hắn sẽ là người bảo vệ cậu.

Vương Nguyên khó hiểu nhìn bà nói:
"Sao bà lại nói vậy???"

"Thì ta cũng đã già, sống nay chết mai nên ta dặn con vậy thôi"

"Con chỉ muốn bà sống mãi bên con thôi. Bà đừng nói vậy...xui lắm"- cậu nói

Bà lão nhìn cậu như muốn khóc cũng không nói nữa mỉm cười nhìn cậu nói:

"Thôi được rồi, ta sẽ ở bên Tiểu Nguyên của ta"

"Thương bà nhất"- cậu nói.

Khoảng không chìm trong im lặng đột nhiên bà cụ ôm ngực ho vài tiếng khiến cậu lo lắng vội đỡ bà nói:

"Bà có sao không???"

"Ta..khụ khụ...ta không sao"- bà nói

Vương Nguyên đỡ bà đứng dậy nói: "Để con đỡ bà vào trong"

Nhẹ nhàng đỡ bà vào trong nằm xuống cậu mới yên tâm được một chút.

"Để con pha trà gừng cho bà uống"- cậu nói rồi xuống sau nhà

Nhưng vừa bước xuống thì mới phát hiện ra gừng trong nhà đã hết, cậu ló ngó tìm kiếm xung quanh cũng chẳng có gì trị ho được đành trở về phòng bà nói:

"Bà nằm đây nghỉ đi, con ra ngoài đào gừng về cho bà"

Vương Nguyên định đi thì bà nắm lấy tay cậu nói:

"Không cần đâu...khụ khụ...ta không sao. Bây giờ là đêm khuya rồi, con đừng đi"

Trong lòng Vương Nguyên đột nhiên dấy lên dự cảm không lành, trong nhà hết thảo dược lỡ như bà có chuyện gì thì....

"Con đi rồi sẽ về nhanh thôi"

Chưa để bà nói gì cậu đã lao vụt ra ngoài, bà cũng chỉ biết nằm đó chờ cậu.

Nhưng mãi lâu sau đó cậu vẫn chưa về khiến bà lo lắng, đột nhiên bên ngoài phát ra nhiều tiếng bước chân còn có cả tiếng đổ nước rồi mùi xăng nồng nặc bốc lên, bà lão mang tâm trạng bồn chồn lom khom bước ra ngoài, vụ cháy năm xưa bà vẫn chưa quên được....

[KaiYuan] Vợ RừngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ