Phiên ngoại hai
Cuối tháng ba, Kỳ Dương giao lại toàn bộ chính vụ, chờ đến khi thiếu đế tiếp nhận hết thảy, tháng năm đều đã trôi qua.
Nhìn thấy thời tiết tháng sáu dần dần nóng lên, đã không phải là thời điểm tốt để đi ra ngoài, tâm tình của Kỳ Dương liền có chút cáu kỉnh: "A Tề rốt cuộc sao lại thế này? Hắn cố tình kéo dài, không cho chúng ta đi sao?"
Lục Khải Phái ngồi đối diện Kỳ Dương, nhàn nhã rót cho nàng một chén nước ô mai, để nàng hạ hỏa: "Đương nhiên là có ý tứ. Điện hạ không phải vì tị hiềm mới phải đi sao? Bệ hạ hiện giờ tiếp nhận chính vụ cũng không tệ lắm, có lẽ là kéo dài đến một hai năm hắn mới sẽ quản lý chính vụ, trong triều cũng không còn ai nghĩ đến chuyện chạy tới công chúa phủ, nàng và ta liền không cần tránh tị hiềm nữa."
Kỳ Dương vốn dĩ uống nước ô mai chua chua ngọt ngọt, trong lòng mới bớt nôn nóng một chút. Lúc này nghe được lời Lục Khải Phái nói, nàng cúi đầu nhìn nước ô mai trong tay, lại ngẩng đầu nhìn vẻ mặt phò mã nhà mình thuần lương, cũng không biết nàng hạ hỏa hay vẫn là đổ thêm dầu vào lửa.
Nhưng mà nói trở về, lời Lục Khải Phái nói thật đúng là không sai.
Kỳ Dương phủng nước ô mai rồi suy nghĩ, liền có chút ngồi không yên. Nàng lại không phải thật sự vì tị hiềm mới đi. Nói một cách nhẹ nhàng, nàng chính là muốn dẫn theo phò mã nhà mình ra kinh trải qua những ngày tháng tự do tự tại, sống phóng túng ra sao cũng đều được, muốn nhìn phò mã đổi nữ trang đều có thể lập tức lôi kéo nàng ấy đi đổi. Còn nói nặng, lời Lục Khải Phái nói năm đó thật đúng để lại trong lòng Kỳ Dương cái căn nguyên, làm sao cũng đều lo lắng di ngôn lúc trước của hoàng huynh nàng có vấn đề!
Ai cũng không dám đi đánh cuộc đế vương tâm, cho dù vị đế vương này là do các nàng nâng đỡ lớn lên. Cho nên kể từ khi đó, Kỳ Dương không có tâm lưu lại kinh thành, đều phải xa rời quê hương thôi, sao có thể làm thiếu đế dễ dàng giữ lại?
Buông xuống nước ô mai, Kỳ Dương đứng dậy phân phó người thay y phục, muốn ra cửa.
Trong lòng Lục Khải Phái biết rõ ràng ấy nàng muốn đi đâu, nàng còn muốn chạy hơn cả Kỳ Dương, vì thế cũng không khuyên nhủ. Chờ công chúa điện hạ đổi tốt xiêm y, nàng liền đứng ở cửa, cười khanh khách phất tay từ biệt nàng ấy: "Điện hạ đi thong thả, trên đường cẩn thận a."
Kỳ Dương chính khí rào rạt muốn vào cung: "......"
Kỳ Dương cũng không biết Lục Khải Phái còn có một mặt như vậy, vẻ hùng hổ trên mặt trong nháy mắt trở nên có chút một lời khó nói hết. Nếu không phải sợ tiểu hoàng đế ghi hận người "cô phụ" này, cùng với dáng vẻ Lục Khải Phái hôm nay đổ thêm dầu vào lửa, nàng đều muốn kéo theo nàng ấy cùng đi!
Nề hà thân phận của Lục Khải Phái mẫn cảm, Kỳ Dương thật sự không muốn để nàng ấy xuất hiện quá nhiều ở trước mặt tiểu hoàng đế. Bao gồm ba năm nay, kỳ thật Lục Khải Phải giúp đỡ xử lý rất nhiều chính vụ, nhưng Kỳ Dương cũng không dám để cho người khác biết. Cũng không phải nàng sợ người khác đàm tiếu, chỉ là sợ một ngày nào đó tiểu hoàng đế nổi lên lòng nghi ngờ, lại nhớ đến cái gì "tiên phụ dạy dỗ".
BẠN ĐANG ĐỌC
[BHTT - EDIT HOÀN] Công Chúa Của Ta Trọng Sinh - Hoặc Hứa Hữu Nhất Thiên
General Fiction•Tác phẩm: Ngã Đích Công Chủ Trọng Sinh Liễu •Tác giả: Hoặc Hứa Hữu Nhất Thiên •Editor: pastanista •Tích phân: 216,324,400 •Độ dài: 141 chương và 10 phiên ngoại •Thể loại: Song trọng sinh, cung đình hầu tước, tình hữu độc chung, hỗ công, nữ phẫn na...