_Búp bê sứ: một quá khứ não nề_

1.4K 150 7
                                    

Những đứa trẻ mà ngài yêu, chúng giống nhau.

Những đứa trẻ non dại, chúng không yêu ngài.

Những đứa trẻ tội lỗi, chúng yêu người em của mình.

Bọn họ cũng yêu em của chúng, chúng sẽ giết hết tất cả.

Em ấy, là con tôi tim của chúng. Liên kết với nhau nhờ vườn hoa xinh đẹp.

Hoa tàn, em rời đi.

.

.

.
..
.
.
.
.
.

"Mikey! Mikey".

Rindou lay mạnh người Mikey, gương mặt thì từng giọt mồ hôi chảy dài.

Ran cũng chẳng khá hơn là bao, chỉ biết câm nín mà trừng trừng nhìn Mikey an ổn ngồi trong lòng mình.

Đột nhiên em nở một nụ cười nhẹ, nhanh như chóp mà dùng hai cánh tay mảnh khảnh câu lấy cổ Rindou, kéo mạnh xuống.

Nó ngạc nhiên nhìn vào em, đôi mắt kia không còn tối đen như mực. Mà thay vào đó là màu vàng kim sáng chói, có sự thích thú tìm tòi mà nhìn nó, cũng có chán ghét.

Rindou hốt hoảng mà đẩy em ngã ngược vào lòng Ran. Hắn nhìn Rindou như gặp quỷ mà lùi ra xa, nhưng chưa kịp làm gì thì cảm thấy có gì đó lạnh lẽo ở cổ.

Rắn!? Một con trắng màu trắng ngà trường bò dọc theo yết hầu rồi quấn quanh cổ anh. Sự trơn nhầy của vảy rắn cùng ma sát khiến Ran hơi xanh mặt, bất động một chỗ.

Mikey cười khúc khích, vẫn thoải mái mà dựa vào lòng ngực Ran.

Bầu không khí thâm trầm tới cực độ, dường như người trước mắt thật sự không phải em.

"Trong chúng mày sợ hãi quá ha".

Mikey lên tiếng đánh vỡ bầu không khí, cả hai anh em liền ngây ngốc hẳn, Mikey của họ sẽ không bao giờ nói thế!

Dường như hiểu được suy nghĩ của họ, em chầm chậm đứng lên. Hướng ban công đầy nắng mà đi tới.

"Tao chưa từng nghĩ sẽ được cùng em hòa vào một thể như này đâu".

Mikey dựa nửa người vào lan can, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào hai tên đang chết trân trước mặt.

"Chúng nó còn cho cả thời hạn nữa, xấu tính nhỉ?".

Ran và Rindou không nói gì, đứng hơn là không thể nói. Cả cơ thể như bị gì đó trói chặt, dường như muốn bóp nát cả sinh mệnh họ.

Em khinh thường liếc nhìn cả hai, nhanh chóng đưa tay ra, con rắn trắng trên cổ Ran hiểu ý mà trường bò tới, chui vào vòng bàn tay em... Rồi biến mất.

"Ở nơi của tao ấy, chúng mày cũng vẫn là những kẻ bất lương. Nhưng bây đéo có quyền chạm vào tao hoặc nói chuyện yêu đương như vậy đâu".

Em hơi dừng lại một chút, khó chịu thở dài.

"Có một kẻ luôn cố gắng tách tao ra khỏi em, nhưng nó làm có được đâu".

[AllMikey] Memory Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ