Chương 134: Dưới giường có ma 5
Tôn Danh Dương cười nhạo, nói: “Ông là ma còn máy tính là đồ vật của dương gian, cho nên mấy cái mà ông nghĩ ông sửa lúc xuất hiện cũng sẽ bị sai lệch đi. Muốn sáng tác tiếp à, để về Minh giới tôi hỏi thăm giúp xem có chỗ nào cần không nhé. Được rồi, quỷ sai ở đây sắp đến, đi cùng tôi xuống dưới tầng đi.”
Tôn Danh Dương kéo xích Khóa hồn đang trói thầy Nguyễn đi, trước khi đi còn không quên nói với Tống Thanh: “Chuyện ma quỷ tôi giúp anh giải quyết rồi, anh nhanh nhanh mà viết chuyện đi. Ngày mai tôi muốn thấy chương mới, không có thì cẩn thận tôi thả mấy con ma đến chơi với anh đấy.”
Cửa phòng đóng lại một cái rầm, Tống Thanh rùng mình. Rốt cuộc gã đó là ai? Tiện tay bắt được một con ma, còn giống như quỷ sai thật, nói đến Minh giới tìm công việc mới cho thầy giáo già kia?
Tôn Danh Dương dẫn thầy Nguyễn đến dưới tầng thì Thường Tiểu Bạch cũng đến. Sau khi bàn giao xong, Thường Tiểu Bạch vẫy tay chào Tôn Danh Dương, chuẩn bị rời đi. Tôn Danh Dương vội kéo tay áo Thường Tiểu Bạch lại, cười nói: “Tiểu Bạch này, có thấy tôi đối với cô rất là tốt không. Nếu như tôi không kịp thời bắt lấy linh hồn lọt lưới này, để lãnh đạo phát hiện sẽ trách cô thất trách, không cần thận còn trừ tiền lương và linh lực của cô ấy chứ!”
Đôi mắt đen to tròn của Thường Tiểu Bạch cong cong: “Tôi biết rồi, cảm ơn anh!”
Tôn Danh Dương nói: “Vậy thôi à? Đơn giản nói một câu cảm ơn là xong à?”
Nụ cười của Thường Tiểu Bạch nhạt đi đôi phần: “Vậy anh còn muốn sao nữa?”
Tôn Danh Dương nhếch miệng cười: “Tiểu Bạch này, trong mộ của cô có nhiều bảo vật như vậy, cô cũng không dùng hết được đúng không? Hay là cho tôi một ít đi, cái bình hay cái chậu gì cũng được, tôi không kén chọn gì đâu.”
Thường Tiểu Bạch lạnh lùng: “Đó là đồ anh trai đem chôn cùng tôi, tôi còn luyến tiếc sử dụng đấy. Cho anh? Mơ tưởng!”
Sau đó lại cười nửa miệng: “Muốn cũng được thôi, trừ khi anh đánh thắng tôi!” Nói xong thì làm một cái mặt quỷ với Tôn Danh Dương, dẫn vong hồn đi xa.
Tôn Danh Dương tức điên lên: “Đồ con nít quỷ, không hiểu cái gì gọi là tri ân báo oán!”
Tôn Danh Dương quay về tiệm hoành thánh, ăn khuya rồi đi đến khu vực mình làm để trực. Bọn Trình Tiểu Hoa tất nhiên là sẽ hỏi thăm gã về chuyện bắt vong hồn. Tôn Danh Dương thêm mắm dặm muối miêu tả lại, nhất là đoạn chính mình dũng mạnh đấu với vong hồn như nào đều miêu tả rất là sống động. Đợi đến lúc gã kể hết, vốn tưởng rằng sẽ được vỗ tay khen ngợi, lại nhìn thấy Trình Tiểu Hoa lắc đầu ngán ngẩm đi vào bếp, không bình luận lấy một lời. Về phần Cảnh Thù, từ đầu đến cuối đều không thèm liếc gã lấy một cái. Nhưng Sơn Miêu rất nể mặt, chỉ là biểu cảm rất kỳ quái.
Tôn Danh Dương nói: “Thế nào? Sao phản ứng của mấy người kì lạ thế?”
Sơn Miêu chán nản nhìn gã: “Một vong hồn không có năng lực biến hóa gì mà anh còn phải đại chiến ba trăm hiệp mới thắng à? Lão Tôn này, từ giờ sau giờ tan tầm anh đừng ngủ nữa, lo mà tu luyện đi. Tôi cảm thấy khả năng linh lực của anh không đến cấp T1 đâu.”
BẠN ĐANG ĐỌC
[Hoàn Thành/Edit] Tiệm hoành thánh số 444 - Cửu Tiêu
TerrorTrình Tiểu Hoa nhận lời mời trở thành nhân viên cửa tiệm hoành thánh trong thành phố, lại còn bị app "Địa phủ" trói buộc. Tiệm hoành thánh không lớn lắm nhưng chỗ dựa lại rất vững chắc, là "cửa tiệm thuộc sự quản lý của doanh nghiệp vạn năm danh tiế...