Chapter 12

70 13 0
                                    

"Chúng ta phải thảo luận về bài tập," Alexander nhắc nhở tôi. "Chúng ta chỉ còn khoảng hai mươi phút nữa thôi mà thậm chí còn chưa nghĩ ra được ý tưởng sơ bộ nào. Nếu không hoàn thành xong thì thầy Harrison sẽ..."

"Càm ràm như mẹ tớ ấy," tôi nhận xét, gõ ngón tay vào bàn. "Và cậu biết tớ dốt lượng giác, phải không?"

"Chết tiệt, tại sao tớ lại đồng ý làm việc với cậu chứ?" cậu ấy rên rỉ, bực bội xoa bóp thái dương.

"Thư giãn đi, tớ khá chắc kiểu gì cậu cũng có thể nghĩ ra ý kiến gì đó," tôi trấn an.

"Tớ? Chúng ta là một đội đấy, đồ ngốc," cậu ấy khịt mũi. "Được rồi, chúng ta làm một báo cáo giải thích cách lượng giác tham gia vào cơ học thiên thể thì sao? Chúng ta có thể tìm hiểu chi tiết về vai trò của nó và cơ học thiên thể sẽ như thế nào nếu không có sự hiện diện của lượng giác."

"Cơ học thiên thể là gì?" Tôi thắc mắc, nghiêng đầu.

Cậu ấy thở dài thể hiện sự khó chịu ngày càng tăng của mình, nhắm mắt lại trong giây lát rồi chống tay xuống bàn và cúi người lại gần, "Cậu có biết lượng giác là gì không thế?"

"Hình tam giác?" Tôi đã trả lời.

"Ừ, hình tam giác thế nào?" cậu ấy thúc giục.

Tôi mở miệng đáp lại, nhưng cậu ấy nhìn chằm chằm vào tôi khiến tôi không nghĩ được gì, "Ừm .. các góc và độ dài của cạnh bên...Tớ không biết."

"Nói đúng rồi," cậu ấy hơi mỉm cười nói. Các nếp nhăn cau lại trên trán đã biến mất, chứng tỏ đã bắt đầu bình tĩnh lại một chút. "Cậu có biết giải phương trình lượng giác nào không?"

"Tớ không," tôi nhún vai. "Tớ ngốc lắm."

"Không phải đâu, lượng giác không phải lúc nào cũng dễ làm," cậu ấy trấn an rồi viết một phương trình ngẫu nhiên lên bàn bằng bút chì. Cậu ấy dùng đầu bút chì gõ vào bàn, "Làm cái này thử xem."

"Để thử đã nhé?" Tôi đáp lại, lấy cây bút chì từ tay cậu ấy và nhanh chóng viết ra bất cứ điều gì tôi có thể hiểu hoặc nghĩ ra trong lúc đó. Nhưng cậu ấy cứ nhìn chằm chằm vào tôi khiến tôi không thể tập trung được. Tay tôi thậm chí còn run lên vì quá lo lắng, khiến tôi nhớ lại khi mẹ tôi thường ép tôi đến tận nửa đêm để dạy Toán ở bàn ăn hồi còn học tiểu học. Mỗi lần làm sai bà ấy sẽ hét vào mặt tôi, nhưng có phải lỗi của tôi đâu. Làm sao tôi biết được sáu công với hai mươi bảy bằng bao nhiêu? Tôi có được sinh ra với bộ não của Anh-Xtanh đâu, ugh.

"Thả lỏng đi," tôi nghe cậu ấy nói. "Tớ cũng đâu có cắn cậu."

"Ừ, chỉ nhìn dán mắt chằm chằm vào tớ thôi." Tôi chế giễu.

Cuối cùng cũng xong. Tôi dựa lưng vào ghế, đưa lại cây bút chì cho cậu ấy và lau lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi vào quần. Cậu ấy nhương mày nhìn lướt qua những gì tôi đã viết ra và ngước lên nhìn tôi cười nhếch mép, "Đáp án là hai mươi bảy độ."

"Tớ cũng làm thế phải không?"

"Cậu viết là âm năm nghìn độ." Cậu ấy khịt mũi, "Có cái góc nào mà âm năm nghìn độ không hả, Kairo?"

"Hmm," tôi ậm ờ. Cố gắng đưa ra một lời giải thích hợp lý để bào chữa cho sự ngu ngốc của mình, tuy nhiên mắt tôi lại đổ dồn vào vết sẹo nhỏ trên lông mày của cậu ấy, cái mà tôi đã kết luận rằng cậu ấy bị nó khi bị ngã trên sân bóng. "Này, cậu từng ở trong đội bóng đá đúng không?"

"Ừ, sao thế?" cậu ấy hỏi, bắt đầu xóa những gì chúng tôi đã viết trên bàn. "Tại sao cậu không quay lại? Nghe nói cậu chơi rất giỏi."

"Tại sao cậu lại quan tâm chuyện đó?"

"Tớ chỉ là. Tớ không biết," tôi bối rối đáp lại. "Nhưng tớ không nghĩ rằng cậu nên vứt bỏ đam mê của mình chỉ vì một tai nạn. Từ những gì tớ nghe được từ Ethan, cậu ấy nói cậu là một trong những cầu thủ xuất sắc nhất mà họ từng có."

"Hồi trong đội bóng tớ tệ lắm." Cậu ấy hắng giọng. "Tớ không muốn hồi tưởng lại tất cả những điều đó một lần nữa."

"Ai nói cậu phải nhớ lại những ký ức tồi tệ?" Tôi hỏi. "Cậu có thể tạo ra những ký ức mới mà, phải không?"

Cậu ấy không trả lời và tiếp tục xóa đống lộn xộn trên bàn. Sau một hồi im lặng bức bối, một ý tưởng nảy ra trong đầu tôi. Tôi tiến đến gần cậu ấy hơn và giật lấy cây bút chì để cậu ấy chú ý đến mình. Khi tôi thành công làm như vậy, tôi bắt đầu nói, "Thế nếu ... tớ hoàn thành toàn bộ bài tập lượng giác một mình? Cậu sẽ đồng ý quay lại đội bóng chứ?"

Tôi đang chờ đợi mấy lời mắng mỏ, nhưng cậu ấy lại dựa lưng vào ghế và nghiêng đầu về phía tôi, "Tớ có được phép đề xuất một số điều kiện không?"

"Nói đi." Tôi cười phấn khích.

"Cậu sẽ phải học lượng giác và sau đó tự mình thực hiện dự án. Cậu cũng sẽ phải đạt điểm A và tớ sẽ kiểm tra kiến ​​thức của cậu sau khi bạn hoàn thành bài tập. Nếu cậu thuyết phục được tớ rằng cậu đã thành thạo lượng giác, thì khi đó tớ sẽ bắt đầu luyện tập bóng đá trở lại."

Tôi nuốt nước bọt.

Cái quái gì vậy? Khóa huấn luyện quân sự hay gì?

"Thỏa thuận không?" cậu ấy hỏi, đưa tay ra chờ đợi tôi bắt.

Tôi liếc mắt dò xét nụ cười tự mãn trên khuôn mặt cậu ấy, sau đó hít thở sâu rồi đưa tay lên: "Chốt."

[BL Phương Tây] Sự Nhầm Lẫn Ngọt NgàoNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ