Phiên ngoại 2: Cận chu giả xích (Thượng)

435 60 2
                                    

Phiên ngoại 2: Cận chu giả xích (Thượng)

Sau khi sinh Ôn Vĩnh Trữ một đoạn thời gian rất lâu sau, trong lòng Chu Tử Thư đều tràn đầy ý nghĩ mình sinh ra một tiểu thư khuê các ôn nhu.

"Chưa từng thấy đứa nhỏ nào im lặng như vậy." Chu Tử Thư ôm con gái nhỏ trong lòng lo lắng: "Lúc mang thai rất ngoan ngoãn, sinh ra rồi cũng không khóc không nháo, nhu thuận như vậy, nếu lớn lên bị người ta khi dễ thì làm sao bây giờ?"

"Không có gì đâu mẫu thân!" Vong Tể nắm tay nhỏ lại thề son sắt: "Con sẽ bảo vệ muội muội thật tốt, không có ai dám khi dễ muội ấy đâu!"

"Đúng vậy đó." Ôn Khách Hành nói: "Tứ Quý sơn trang và Quỷ cốc của chúng ta, mười mấy năm qua trừ một tiểu cô nương là A Tương, bây giờ A Tương đã gả ra ngoài, ba đại nam nhân chúng ta còn không bảo vệ nổi Bánh Bao Nhỏ sao, sao có thể để cho con bé chịu ủy khuất được?"

Trước đây bộ dáng của Ôn Vĩnh Trữ mềm mềm trắng trắng, cánh tay nhỏ, thân thể nhỏ như một cái bánh bao trắng, Ôn Khách Hành vui vẻ, thuận miệng gọi một tiếng, cứ như vậy Ôn Vĩnh Trữ có nhũ danh là Bánh Bao Nhỏ.

"Bánh Bao Nhỏ ơi Bánh Bao Nhỏ......" Ôn Khách Hành lấy trống bỏi chơi với con gái: "Vui vui vẻ vẻ, bình an lớn lên, đứa nhỏ nhà chúng ta không sợ gì cả, nếu có người khi dễ con, cứ nói với phụ thân, phụ thân sẽ đánh hắn nằm úp sấp trên đất không dậy nổi luôn."

Dù sao cũng là một đứa con gái, không thể nuôi dưỡng tùy ý như lúc nuôi Vong Tể được, nhưng để nuôi dưỡng như một tiểu thư khuê các cũng không thể nào, Chu Tử Thư cũng không nghĩ nhiều, qua vài năm, chưa đợi y kịp suy nghĩ nên dạy như thế nào, để ai dạy, y bỗng nhiên phát hiện, có chỗ nào đó không đúng.

Thật sự là Ôn Vĩnh Trữ vô cùng nghe lời, nhu thuận khiến người đau lòng, từ lúc sinh ra đã không gây phiền toái gì cho bọn họ, khiến họ yên tâm rất nhiều, lúc nuôi dưỡng dạy dỗ bé cũng mềm lòng ít nhiều, Chu Tử Thư coi như điều đương nhiên, Ôn Khách Hành thì sủng đến không có điểm dừng, hữu cầu tất ứng, cho dù Ôn Vĩnh Trữ nhất thời vui vẻ nói muốn sao trên trời, Ôn Khách Hành cũng có thể luyện hấp tinh đại pháp hái sao xuống cho con gái chơi.

Cứ nuôi dạy như vậy qua ba bốn năm, lúc Ôn Vĩnh Trữ được ba bốn tuổi, hậu quả bắt đầu dần dần hiện ra.

Đầu tiên là lúc học nói, Ôn Vĩnh Trữ hô một câu "Đồ con rùa", khiến cả nhà bị dọa. Sau đó, tới lúc biết đi biết chạy, bắt đầu chạy khắp sân khóc lóc om sòm, cho dù là Chu Tử Thư khinh công tuyệt thế cũng phải dùng tới ba phần công lực mới có thể bắt được bé, nhưng mà không giữ được bao lâu thì bé lại chạy ra ngoài, không thể ngồi yên được.

Không thể ngồi yên, đương nhiên học bài là việc không thể, Chu Tử Thư nhẫn nại bao nhiêu dạy cho tiểu cô nương "Bách gia tính" cũng thấy không dạy nổi nữa.

Nếu không học văn được thì tốt xấu gì cũng phải học chút võ, tương lai cũng sẽ không đến mức bị người ta bắt nạt. Chu Tử Thư đã tính toán rất tốt, Chu Thế An luyện công chăm chỉ, tương lai nhất định là văn thao võ lược, Ôn Vĩnh Trữ dưới sự che chở của ca ca, chỉ cần học chút võ công cho đẹp mắt, không làm mất mặt Tứ Quý sơn trang là được.

[EDIT - HOÀN] [Ôn Chu đồng nhân] Lịch hiểm ký của Vong TểNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ