Chương 7

1K 146 14
                                    

Chương 7

Cứu con trai.

Hành động nửa đêm, còn để lại dấu vết trên đường, kiêu ngạo như vậy, rõ ràng là đang muốn hai người họ mắc câu.

Chu Tử Thư nhìn thấy dấu vết để lại, vẻ mặt lạnh băng, Ôn Khách Hành bên kia cũng vậy, hai người lập tức liếc nhìn nhau một cái, vô cùng ăn ý mà quyết định cùng nhau truy kích.

Trương Thành Lĩnh bị những hắc y nhân kia đâm một kiếm, bị thương hôn mê, Ôn Khách Hành bảo Cố Tương ở lại chăm sóc cho cậu, hắn và Chu Tử Thư cùng đi cứu con trai.

Hai người có khinh công tuyệt thế, dọc theo những dấu vết để lại, chỉ trong chốc lát liền tới ngoại ô, bốn phía hoang tàn vắng vẻ, chỉ có một tòa nhà lẻ loi, mái nhà cũ nát, cỏ dại mọc thành cụm, bên trong để mấy cỗ quan tài thô ráp, từng trận âm phong thổi qua, là một cái nghĩa trang.

Nơi này không nhỏ, hai người trao đổi ánh mắt, lập tức chia ra hành động.

Chu Tử Thư chạy về phía bên trái, dọc theo đường đi hoang vu rách nát, quan tài rải rác, nhìn qua không có hơi thở của người sống, giống bộ dáng của địa ngục.

Chu Tử Thư không sợ quỷ, nhưng phải đề phòng người sống giở trò. Y cẩn thận quan sát xung quanh, một mạch đi đến chỗ sâu nhất, phát hiện một căn phòng có ánh nến.

Trong phòng có một cỗ quan tài, nhìn rất mới, trước quan tài bày vật cúng đầy đủ, chỉ là không thấy bóng người, Chu Tử Thư cau mày, đi quanh quan tài một vòng, rút Bạch Y cạy nắp quan tài ra, cẩn thận mà liếc mắt nhìn bên trong một cái, đúng là một khuôn mặt mơ hồ của người chết.

Quái lạ, nếu vừa mới chết không lâu, sao không có người canh chừng?

Tạm thời đè nghi ngờ xuống, đóng nắp quan tài lại, Chu Tử Thư định đến nơi khác xem xét, không nghĩ vừa mới xoay người, trong mũi truyền đến một hương thơm quen thuộc, y hoảng hốt một chút, cảnh giác lên.

Đây là....... Túy Sinh Mộng Tử!

Vật này có thể khiến người ta nhìn thấy thứ mình muốn thấy nhất, do đó trầm mê trong ảo cảnh, tâm trí hỗn loạn, Chu Tử Thư chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bị trúng chiêu của chính mình, lập tức bế khí ra cửa, một chân vừa ra khỏi ngạch cửa lại thấy trước mắt đã không còn là nghĩa trang cỏ mọc thành cụm nữa, mà là một mảnh sân hoa cỏ sum suê, trong lòng trầm xuống.

Y vẫn trúng chiêu.

Thần trí vẫn còn hoảng hốt, Chu Tử Thư không biết nên làm thế nào, chỉ cảm thấy tiểu viện tinh xảo trước mắt này vô cùng quen thuộc, nhưng thật sự không nghĩ ra đã thấy ở đâu.

Kỳ lạ, đây rốt cuộc là đâu?

Chu Tử Thư ngơ ngác nhìn, chỉ thấy trong viện xuân đến hạ đi thu qua đông tới, chỉ trong chốc lát đã qua một năm. Lúc này gió thu se lạnh, lá rụng đầy đất, một tiểu cô nương chừng mười tuổi cầm chổi quét lá rụng, dưới mái hiên ấm áp đang phơi một ít thảo dược, một người mặc hồng bào chậm rãi đi ra từ trong phòng, trong ngực đang ôm một đứa nhỏ.

[EDIT - HOÀN] [Ôn Chu đồng nhân] Lịch hiểm ký của Vong TểNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ