Chương 17

986 126 22
                                    

Chương 17 

Chu Tử Thư sửng sốt, tiếp theo đó là mừng như điên.

"Vong Tể!"

"Mẫu thân......" Vong Tể cố hết sức ngồi dậy, suy yếu cười với Chu Tử Thư một cái: "Mẫu thân tới rồi!"

Vẫn là ngữ khí thoải mái như vậy, Chu Tử Thư nghe thấy lại không nhịn được mà đau lòng.

"Không sao rồi, Vong Tể, ta nhất định sẽ mang con ra khỏi đây!"

Lúc này Vong Tể mới nhận ra mình không ở trong phòng khách điếm, chung quanh còn có rất nhiều người không có ý tốt như hổ rình mồi, bé con hoảng sợ, vội vàng rúc vào trong ngực Chu Tử Thư.

"Ha ha, Chu thủ lĩnh tự tin quá nhỉ?" Hạt Vương cười nói: "Thoát? Ngươi muốn thoát ra bằng đường nào? Ở đây chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn để cho ngươi sống sót mà ra ngoài sao."

"Sao lại không?"

Một chiếc quạt xếp mang theo hơi lạnh thấu xương quét tới, Hạt Vương vội vàng phi thân né qua, quạt xếp kia công kích một lần không thành, bay trên không trung một vòng rồi lấy một tốc độ người ta không thể tin nổi về tới trong tay chủ nhân.

Ôn Khách Hành đằng đằng sát khí đi đến.

"Cha!" Vong Tể hưng phấn mà gọi một tiếng.

Thấy Ôn Khách Hành tới, thân thể cứng đờ của Chu Tử Thư hơi thả lỏng một chút liền ngã sang bên phải. Ôn Khách Hành thấy vậy vội một kích đá bay hai nữ thích khách đang xông lên, phi thân tới bên người Chu Tử Thư.

"A Tự, huynh có sao không?" Ôn Khách Hành một tay ôm lấy Chu Tử Thư để y dựa vào trong ngực mình.

"Không sao." Chu Tử Thư lắc đầu, nhìn hắn cười: "Đệ tới nhanh thật."

"Nhờ ký hiệu bên đường huynh để lại nếu không ta cũng không thể tìm được nơi chúng ẩn nấp." Ôn Khách Hành đỡ Chu Tử Thư ngồi xuống, ngẩng đầu đánh giá một vòng những người trong phòng: "Người đả thương huynh, ta nhất định sẽ băm thây chúng thành vạn đoạn."

"Ôn Cốc chủ xem tình hình rồi hẵng nói." Hạt Vương cười nói: "Chẳng lẽ ngươi cảm thấy chỉ với mình ngươi, có thể đánh thắng được chúng ta sao?"

"Ha ha, vô tri ngu xuẩn!" Ôn Khách Hành cười lạnh một tiếng, mở quạt xếp ra sắc bén nhắm ngay Hạt Vương: "Ngươi cho rằng chỉ với chừng này người có thể giết được bổn tọa, ngươi đánh giá bổn tọa quá thấp rồi đó. Bổn tọa làm Cốc chủ Quỷ cốc, không phải bằng công phu miệng lưỡi."

"Được, vậy thì ta rất chờ công phu thật sự của ngài!"

Lời nói vừa dứt, Hạt Vương lập tức gảy tỳ bà, dược nhân bốn phía tức thì gào thét điên cuồng, Ôn Khách Hành gập quạt lại đánh giá xung quanh, chỉ là số lượng dược nhân quá đông, đánh như thế nào cũng không xong, Chu Tử Thư thấy thế chỉ có thể đứng dậy cùng nhau đánh.

Hạt Vương vừa gảy tỳ bà vừa cười: "Các ngươi cố gắng chống đỡ lâu một chút, nếu chết đơn giản quá thì ta không hả giận đâu."

Dược nhân tuy nhiều nhưng không mạnh, với võ công của Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư, tự bảo vệ mình là dư dả, dần dần, thời gian trôi qua không ít, trên người bọn họ cũng chỉ là vết thương nhẹ.

[EDIT - HOÀN] [Ôn Chu đồng nhân] Lịch hiểm ký của Vong TểNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ