CHƯƠNG 2: GIÚP ĐỠ

5.8K 386 13
                                    

"Cha ơi cha"  cô vừa gõ cửa phòng vừa kêu.
"Gia Minh hả vô đi con"  ông hội đồng nói lớn.
Bước vào phòng cô nhìn thấy ông hội đồng đang chật vật lướt lướt mấy ngón tay trên bàn tính để tính lại sổ sách.
"Cha ơi hay để con tính phụ cha nha"  cô vừa bóp vai cho ông vừa nói.
"Con giỡn với cha hả từ trước tới giờ con có biết xíu gì về sổ sách đâu mà đòi tính với toán"
"Cha nhìn con nè" vừa dứt câu cô ngồi ngay vào chỗ kế bên ông hội đồng, lật sổ ra tính toán nhanh nhẹn chưa đầy 10 phút đã xong hết tất cả từ việc thu chi của cả xưởng gốm và xưởng vải làm ông hội động ngơ ngác không nói nên lời.
"Cái này không sai một chỗ, sao con....." ông hội đồng ấp úng không thể nói tròn câu.
"Chẳng qua là từ trước giờ con không thích làm thôi chứ mấy cái này có xá chi" cô được khen lỗ mũi vểnh lên mà kiêu ngạo đáp.
"Mèn ơi bây giỏi quá đa, vậy là cha đỡ phải đau đầu rồi. Mà bây kiếm cha có việc chi"
"Con muốn xin cha cho con lên xóm trên chơi" cô gãi gãi đầu nói.
"Được rồi con đi cho khuây khỏa đi nhưng mà nhớ cẩn thận nghen.Cha cho tiền nè muốn mua gì mua" ông hội đồng mở tủ lấy ra mấy tờ tiền giấy đưa cho cô.

----------------

"Nè Kê ruộng ở đây đều là của nhà mình hả" cô đứng nhìn phía xa xa nơi cánh đồng bát ngát, hương lúa mạ non cứ thoang thoảng xộc vào mũi cô.
"Dạ phải rồi cậu, còn dài dài tít ở trên kia nữa" Thằng Kê cũng vui vẻ đáp lại cô.
"Cậu đói quá hay con chạy đi mua cái gì cho cậu ăn đi"
"Dạ con đi liền cậu ngồi ở đây chờ con nghen cậu" nói rồi nó chạy ù đi để lại cô ở đó.
Cô ngồi bệch xuống một gốc cây khô ở dưới đất, hai mắt nhìn xa xăm hít thở cái không khí vô cùng trong lành này, Ở năm 2021 thì chỉ có thể là hít khói bụi chứ làm gì được hít không khí mát mẻ như ở đây, xuyên về đây quả thật cũng không tồi chút nào.
Tâm trạng đang rất tốt nên cô cứ ngồi đó mà nghêu ngao hát.
"Đồng ruộng mênh mông
Nắng mưa cùng nhau góp công
Một dòng sông, nước xuôi ngược hai mái chèo
Tình mình tuy nghèo
Mà mơ ước tát cạn biển đông
Thương mến thêm mặn nồng
Chờ ngày mai cây lúa đơm bông."
"Nè em có nhìn thấy người ngồi đó không, anh ta hát giai điệu rất lạ nhưng lại rất hay" nàng khẽ nói với người bên cạnh.
"Đó là cậu ba Minh con ông hội đồng Lạp đó cô, con nghe mọi người đồn cậu ta rất khù khờ" con Sen cũng khe khẽ mà trả lời nàng.
"Khù khờ sao, nhìn anh ta đẹp trai sáng láng như vậy mà lại còn hát hay nữa" nàng vừa nói vừa mỉm cười nhìn về phía cô không rời mắt.
"Con cũng không biết nữa cô út, quả thật nhìn cậu ấy không giống như bị khờ"
Nàng là Phác Thái Anh con út của ông hội đồng Phác, nàng đang trên đường cùng người hầu thân cận là con Sen đi dạo cho khuây khỏa thì vô tình nhìn thấy cô đang ngồi hát bên bờ ruộng.
Nàng chính là bị vẻ đẹp trai và giọng hát của cô mê hoặc rồi, nhưng vừa quay đi một lát quay lại nhìn đã không thấy cô đâu nữa.Nàng lật đật tìm kiếm xung quanh cũng chẳng thấy bóng dáng đó đâu.
"Kì lạ người gì mà cứ như ma vậy á" nàng cắn môi dậm chân tức giận.
"Trời không còn sớm thôi mình về nha cô út kẻo ông bà trông"
Về đến nhà nhưng nàng vẫn không sao quên được cái bóng dáng cùng với giọng hát ấy, cứ ngồi lẩm nhẩm theo lời bài hát của cô lúc nảy chẳng lẻ nàng đã tương tư người ta mất rồi.

Mình ơi, Phía sau còn có em [Lichaeng]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ