Trời đã dần tối rồi, Quang Việt nằm trên sàn nhà lạnh ngắt, cái lạnh của sàn gỗ nó thấm vào từng khứa da thớ thịt của cậu, nó tỏa ra cái hơi lạnh như nhà xác. Mùi máu tanh xộc vào mũi làm cả người cậu thêm mụ mịt, hai bàn tay chẳng còn chút cảm giác nào cả, nhưng chỉ cần cậu nhúc nhích cơn đâu ở nơi đâu đập thẳng xuống người cậu như tản đá nặng nề áp xuống. Quang Việt không nhớ rõ bản thân đã nằm ở đó bao lâu rồi, có lẻ đã được nửa ngày rồi, cậu cũng không nhớ rõ nữa.
Đau đớn đã lui dần, ngực cậu, những vết cào cấu đã không còn chảy máu nữa mà nó để lại những đường cào rách nham nhỡ cứ như bị con dã thú vào tấn công cắn xé. Ngực lên xuống khó nhọc, mỗi lần cậu thở đều như bị ai hành hạ, hô hấp lên xuống làm ngực cậu đau tuy rằng nó không đau như lúc nảy nhưng vẫn đủ làm cậu như muốn điên lên. Nằm dài trên sàn lạnh lẽo, cậu nhìn lên trần nhà cao kia, đột nhiên, hối hận nhỉ.
Đáng ra, thay vì về nhà cậu nên tìm cây cầu nào đó hoặc là ra đường chặn đầu xe tải, chết quách cho xong.
Chưa lần nào cậu cảm thấy muốn chết như lúc này, chẳng còn muốn sống nữa, cậu cảm thấy bất lực cũng chẳng còn gì để luyến tiếc nữa.
Cậu muốn chết.
Tiếng ai đó ngâm nga một bài hát xưa cũ, tiếng hát cứ vang xa xa gần gần tự như một cái đài radio cũ kĩ. Tiếng ai đang hát, cậu không biết nữa, cũng chưa từng nghe bài hát này bao giờ. Tiếng hát như tiếng người đang khóc, tiếng hát chứa đầy uất hận kềm nén, nó đâm thẳng vào tim người nghe làm họ thổn thức đau khổ và buồn bả đến mức trở nên mông lung.
Quang Việt không biết sao lại mở bài hát này, nhưng khi cậu tỉnh táo lại một chút thì tiếng hát đã xa xa dần dần biến mất cứ như chẳng từng ở nơi này. Nhưng cậu cũng không quá để ý, cậu chỉ thấy hắn đi đến bên mình, quỳ ngồi ngồi xuống nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cậu.
Cái vuốt ve của hắn vô cùng dịu dàng, nó dịu dàng cứ như đang yêu thương chiều chuộng vuốt ve người yêu khi vừa mới ngủ dậy sau một đêm dài. Nếu là hai người yêu nhau, có lẽ người được vuốt ve sẽ nhào vào lòng hắn mà nhõng nhẽo mè nheo đòi được hôn mấy cái. Nhưng đáp lại hắn chỉ là sự đờ đẫn của cậu thiếu niên, cậu nhìn hắn, đôi mắt như mất đi ánh sáng.
Liếc xuống lồng ngực máu me hôi tanh nhầy nhụa nào thịt nào nào da. Máu thịt lẫn lộn vào nhau tạo thành một thứ ghê tởm nhưng hắn lại chẳng để vào mắt, vẫn nhẹ nhàng cúi đầu hôn nhẹ lên nó. Môi hắn vừa chạm đến vết thương cậu đau đến mức làm cậu co cúm người lại. Hai bàn tay bị găm dao vì động đậy mà máu lại đổ ra, cảm giác tay bị thứ lạnh lẽo như dao dâm vào không phải thứ cảm giác dễ chịu gì.
Mặt cậu vì mất máu với đau mà trở nên tái nhợt.
Lục Mộc thấy cậu động như vậy, hắn đưa bàn tay toàn vết máu vuốt ve má cậu, nói: "Đừng động mạnh, máu chảy ra nhiều là phải truyền máu đó."
Hắn lo lắng nhìn cậu, chẳng biết sao cậu lại muốn cười nhưng không cười nổi. Cậu nằm đó, hắn thì lại dịu dàng rút dao găm tay cậu ném qua chỗ khác. Hai lòng bàn tay giờ để lại hai cái lỗ máu me rất đáng sợ, cậu được hắn ôm vào lòng, hai cánh tay buông xui không còn sức động đậy. Cả người cậu bởi vì máu dính quá nhiều mà như được nhún như chậu máu ra. Những vết máu loan lỗ dính đầy người, gương mặt cũng toàn vết máu đỏ tươi yêu dị.
BẠN ĐANG ĐỌC
Chạy đi...
РазноеCâu chuyện về năm kẻ yêu một linh hồn nhưng linh hồn này chỉ hận chứ chẳng hề yêu. Yêu yêu rồi hận hận. Càng yêu càng mất khống chế dày vò người mình yêu, càng khiến người đó căm hận mình đến chết không nhắm mắt. Làm sao đây? Phải làm sao? +++ Qu...