Lý Hàm bước vào phòng, cả căn phòng tối mờ bổng sáng rực. Căn phòng trống chẳng có bất cứ thứ gì, thiếu niên nhỏ nhắn cả người xơ xác nằm dài dưới sàn lạnh. Cúc hoa chảy đầy những dòng dịch trắng, cơ thể cậu xanh xanh tím tím chỉ cần nhìn thôi cũng biết cậu đã trải qua trận bạo hành kinh khủng đến mức nào.
Mùi mồ hôi cùng tinh dịch không khiến Lý Hàm khó chịu, trái ngược, hắn còn hoài niệm. Hoài niệm về một thứ kí ức đã quá xa, xa đến mức muốn phát điên lên để nhớ lại. Bước đến chỗ thiếu niên đang nằm, Du bất tỉnh nằm không động đậy. Hô hấp yếu ớt cứ như ngọn đèn trước gió, chỉ cần gió thổi mạnh qua là lụi tàn ngay. Đứng từ trên cao nhìn xuống cậu bé này, hắn không tự chủ được nhếch miệng cười nhạo.
Đưa chân đá đá vào người cậu, mà hắn dùng sức hơi mạnh nên Du bị đá lăn mấy vòng đập thẳng đầu vào tường. Đau đớn khiến cậu mơ hồ tỉnh lại, nhưng vì mất sức quá nhiều cậu không thể mở mắt hay động đậy nổi. Chỉ cảm thấy cơ thể mình tự nhiên bị xách lên như người ta xách con gà con vịt, lôi xồng xộc đi đâu đó. Chân bị kéo lê xuống sàn kêu két két, da bị ma sát dưới sàn lạnh đau rát ê ẩm. Du cố gắng mở mắt ra, nhưng mắt cứ như đeo chì không sao mở nổi. Cậu chỉ mơ mơ màn màn bị người ta kéo đi đâu đó sau đó một dòng nước lạnh lẽo bao quanh, nhấn chìm cậu.
Thau nước lạnh ngắt đổ xuống người thiếu niên non trẻ, Lý Hàm lạnh lùng nhìn cậu sặc sụa trong mơ hồ. Lạnh lùng thô bạo ném cái thau nước đi, hắn lên ghế nhìn Du co người ôm thân mà ho sặc sụa. Nước vào mũi, dòng nước lạnh ngắt làm cậu vừa lạnh vừa đau rát. Quá đau khiến thần kinh đã căng của cậu càng căng hơn gấp mấy lần buộc tỉnh dậy tuy đầu đau như ai bổ.
Mới ngồi dậy, mắt cậu chợt tối xầm không nhìn thấy bất cứ cái gì cho rõ, nhưng hồi sau cũng ổn hơn. Cậu mệt mỏi, cảm giác cơ thể mình sắp chết rồi, không chịu nổi nữa rồi. Du đau đớn khốn khổ vô cùng, cậu muốn trốn khỏi cái nơi này, cậu muốn về nhà với ba mẹ.
Nước mắt lại chảy ra, Du khốn khổ đau đớn vì chẳng hiểu sao bản thân lại rơi vào cái cảnh này. Cậu từ đó đến giờ chưa trêu chọc đến ai, cũng chưa từng khiến ai ghét đến mức phải bày trò dày vò cậu như thế. Những gã đàn ông xa lạ kia, nghĩ đến thôi Du co cứng người sợ hãi. Cậu không biết đến họ, nhưng chắc chắn chúng chỉ là một đám biến thái.
Muốn về nhà.
Làm sao để về nhà? Ba mẹ thấy cậu mất tích có phải đã báo công an rồi hay không? Công an có giống trong phim sẽ nhanh chóng cứu cậu khỏi cái chốn địa ngục này hay không? Lỡ như, lỡ như cậu bị chúng giết chết rồi vức ở cái xó xỉnh nào đó thì sao? Lỡ như cả đời cậu không thoát khỏi nơi này cậu sẽ biết làm thế nào đây? Du lo lắng, tâm trạng cậu xấu đến cực điểm, cậu không thể tìm cho mình một lối thoát ngay chính cả suy nghĩ của mình.
Đau đớn dồn dập kéo đến, Du cảm nhận rất rõ cơ thể của mình đang rất đau, nó đang gào thét cất tiếng khóc nấc nở. Nước mắt cậu cứ chảy xuống, chảy hoài thế này cậu sẽ mù mất. Nhưng giờ, đừng nói đến bỏ chạy, đứng dậy cậu còn không có sức nữa.
"Lại đây."
Ai đó bang câu lệnh, Du nghiêng đầu cố gắng nhìn về phía kia. Một gã đàn ông lạ mặt, cậu không biết hắn là ai, cũng chưa từng thấy hắn ở đâu. Ấn tượng duy nhất trong cậu, hắn rất lạnh lùng. Ánh mắt hắn nhìn vào cậu chứa đầy khao khát, khao khát cắn sạch nuốt sạch, khao khác tàn phát cậu, giết chết cậu rồi nhai sạch sẻ không chừa miếng thịt dư nào. Du run rẫy, cậu cảm nhận được sự uy hiếp từ hắn phóng đến, nó chẳng khác gì của những gã kia, điều này làm cậu sợ.
BẠN ĐANG ĐỌC
Chạy đi...
RandomCâu chuyện về năm kẻ yêu một linh hồn nhưng linh hồn này chỉ hận chứ chẳng hề yêu. Yêu yêu rồi hận hận. Càng yêu càng mất khống chế dày vò người mình yêu, càng khiến người đó căm hận mình đến chết không nhắm mắt. Làm sao đây? Phải làm sao? +++ Qu...