16

564 28 2
                                    

Quang Việt nhìn sau con người xa lạ trước mặt, họ cũng nghệch mặt nhìn cậu y hệt đang ngắm nghía con thú lạ đi lạc vào nhà họ vậy. Sáu thanh thiếu niên lạ mặt, trong số họ lớn tuổi nhất chắc là anh chàng mặc chiếc áo sơ mi xanh, anh ta cười niềm nở chào đón cậu như người anh cả chào đón đứa em đã bôn ba mệt mỏi qua những ngày đường gian khó. Ánh mắt họ vừa chất chứa sự an ủi đồng thời qua đó thấy được uất hận buồn bả bi thương.

Một cậu trai tầm 18 tuổi, cậu ấy rất đẹp, phải nói là thanh tú cực kỳ nhìn là thấy sáng rực đầy sức sống. Cậu ấy vẫy vẫy cậu đến chỗ bọn họ đang ngồi, Quang Việt ngơ ngơ ngác ngác đi đến rồi ngồi xuống vị trí trống duy nhất trong đây. Nhìn cậu thiếu niên nhỏ nhắn âm trầm đang ngồi ngơ ngác đằng kia, đứa nhóc này nhìn rất âm u như cái xác chết, nó co ro ngồi thụt người lại như sợ người lạ.

Chàng trai áo xanh xinh đẹp đưa tay xoa đầu thằng nhóc, anh ta nhìn cậu cười:

"Mới chết sao? Bao nhiêu tuổi rồi?"

Không biết đây là cách chào hỏi quái dị của quốc gia nào, cậu cau mày nói: "Tôi chưa chết."

Một người khác lại cười nhẹ: "Chết rồi, cậu yên tâm, được giải thoát."

Quang Việt vẫn không tin được mấy người này, đầu óc giờ của cậu rất tỉnh táo, nó không còn mơ mơ hồ hồ như mấy ngày nay nữa. Giống như người đau bệnh uống đúng thuốc ăn ngon ngủ ngon, sức khỏe dồi dào có thể chạy 2000m cũng chẳng thấy mệt. Quang Việt nhìn sáu con người lạ lùng này, cậu vừa thấy họ có chút quen thuộc nhưng vừa thấy lạ quá.

Cậu lại hỏi: "Mấy người là ai?"

"Bọn tôi? Tôi là cậu, cậu là tôi. Hay nói cách khác, chúng ta cùng một hồn chỉ tiếc là kiếp sống khác nhau ký ức khác nhau, chấp niệm khác nhau nên mới tách biệt. À thôi nói nhiều làm gì, vào đây uống ly trà, chắc chịu đựng cũng lâu rồi ha, không sao ở đây là ổn rồi."

Bọn họ rót trà mời bánh cậu, tuy nhìn đám người này rất khả nghi nhưng cậu vẫn ăn bánh uống trà của họ. Chắc cái không khí ấm áp dể chịu nơi này khiến cậu cảm thấy an tâm hơn ở chỗ kia gấp trăm ngàn lần. Nghĩ đến thôi cả người cậu đau quặn thắc không thở nổi, đưa tay chạm vào ngực mình, lồng ngực bị hoại tử thối rửa giờ đã lành lặn hẳn không chút vết tích nào là bị thương cả.

Thật kì lạ.

Không lẽ là chết thật rồi.

"Cậu chết rồi, chết mới tới đây được. Mà sợ cái gì? Không phải ở nơi kia mới đáng sợ sao? Hửm?" Sau khi giới thiệu cậu mới biết tên của mấy người này, người đanh nói tên Tâm chết lúc 19 tuổi.

Theo như bọn họ nói chuyện thì họ cũng giống như cậu, bị bọn họ bắt cóc và tra tấn đến chết. Anh chàng tâm này bị bắt cóc lúc 16 tuổi, bị họ dằng vặt ngày này qua tháng nọ không bằng con chó, cuối cùng anh ta chịu không nổi nửa mà bắt đầu tự xác. Nhưng hành vi tự xác khỏi nói cậu cũng biết, nếu chết thì còn may, thoi thóp được cứu lại sẽ bị hành hạ tàn bạo hơn gấp mấy chục lần.

Tâm bân quơ cười nhạt.

"Treo tôi lên sau đó đánh."

Anh giơ cánh tay đẹp của mình lên nhìn ngắn, khóe miệng cười gượng gạo: "Tay này vì cầm mãnh thủy tinh đó nên bị đánh gãy nát."

Chạy đi...Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ