17

641 25 5
                                    

(Ờm, tui bắt đầu nhãm đây, tới đây bạn thụ Quang Việt chính thức hết đất diễn, ẻm đi đầu thai rồi nhá, giờ viết về mấy anh công và bé thụ khác hoi.)

À, sẵn nhắc lại cho ai lỡ quên tên mấy anh công (tui cũng sém quên  nó): Lâm Vũ - Tô Khuyết - Phùng Dương - Lục Mộc - Lý Hàm.

Xin thứ lỗi vì đầu óc mù mờ bả đậu của con tác giả này, huhu

+++++

Du là cậu nhóc cực kỳ ngoan ngoãn, cậu nghe lời ba mẹ không ra ngoài đường tin lời người lạ, cậu luôn về nhà đúng giờ không đi lênh nghênh ngoài đường nếu không sẽ bị ông kẹ bắt.

Và hôm nay, Du sau khi tan học cậu vẫn ngoan ngoãn đi về nhà như mọi ngày.

Có điều sao hôm nay rất lạ, cậu cảm giác như có người đi theo mình, cảm giác sợ hãi khiến cậu chạy thật nhanh muốn về đến nhà mình mà thôi. Cậu nghe mẹ nói nếu để người xấu bắt mang đi sẽ không được gặp ba mẹ nữa, còn có thể bị bắt bán sang biên giới để lấy nội tạn nữa, rất đáng sợ.

Từ nhỏ Du đã ngoan ngoãn nghe lời nên cậu rất tin lời mẹ, muốn về nhà càng nhanh càng tốt.

Nhưng chạy nhanh quá, đột nhiên cậu va phải một người, ngước đầu lên bắt ngay đôi mắt đầy gân đỏ như muốn phát điên của người đó làm cậu sợ vội vàng muốn tránh ra chạy trốn. Nhưng chưa kịp né, bàn tay người đó đã bắt lấy cậu đưa tay bóp lấy cổ cậu xách lên.

Du sợ hãi, cậu nhìn quanh muốn cầu cứu, nhưng chẳng biết đường bình thường đông vui nhưng nay lại im lặng đến lạ.

Cậu cảm giác được lực bóp trên cổ cậu càng lúc càng mạnh, Du quằn quại nắm lấy tay hắn nước mắt tuôn xuống khóc nấc nở.

Chát.

"Ai cho mày khóc? Câm cái mồn mày lại."

Đột nhiên gã đánh cậu rồi như lên cơn điên đánh vào cơ thể cậu nhóc chưa kịp phát dục như cậu một trận túi bụi, dường như gã coi cậu như cái bao cát, đánh không hề quan tâm cậu đau hay là không. Du đau quá khóc thét lên, gã đánh càng hăng say như thằng điên.

Ném cậu nhóc nhỏ bé vào gốc tường, Du bàng hoàng chưa hiểu cái gì tưởng gã là tên điên thôi, nhưng cậu mới bò dậy liền thấy gã tháo lưng quần mình. Mặt nhỏ của cậu bé tái xanh, cậu tuy chưa từng được ai dạy bảo về chuyện này nhưng không có nghĩa là cậu ngây thơ tới cái mức độ cái gì cũng không biết.

Gã thấy cậu muốn bỏ chạy liền giơ thắt lưng quật thẳng lên lưng cậu nhóc vang lên một tiếng cực kỳ chói tai.

"Á... cứu..."

Gã phát cơn điên nặng, nắm lấy cổ cậu bóp nghẹn, hai mắt trợn trừng nhìn mặt cậu nhóc càng lúc càng tái, gào rống như con chó dại: "Em trốn đi đâu? Tôi tìm em thật lâu, rất lâu rồi. Tìm em muốn phát điên rồi. Ai cho em đi? Ai cho phép em rời khỏi tôi?"

Gã điên cuồng đấm đá lên cơ thể nhỏ nhắn của cậu, Du đau quá khóc toáng lên càng làm gã tức giận. Nắm đầu cậu đập mạnh xuống nền đất lạnh, gã đưa tay cởi quần cậu ra ném phắt qua một bên, Du khóc càng lúc càng thảm hơn. Bụng cậu bị hắn đấm giờ quặn đau như ai khoang vào, dạ dày nhộn nhạo muốn nôn tại chỗ. Du khóc cực kỳ thảm thương, như gã không đoái hoài đến sự đáng thương của cậu bé này, gã móc cặc đã cương đến thâm tím của mình ra. Hơi thở gã nóng rực phà vào gương mặt non nớt tái xanh của cậu bé, hít một hơi thật sâu gã thèm khát liếm lên đôi mắt đẫm nước của đứa nhỏ xinh xắn đáng yêu.

Chạy đi...Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ