13

609 20 8
                                    

"Tên em là gì? Ta quên mất rồi." 

Lục Mộc ngồi bên cạnh giường nhìn cậu, hắn rũ mắt nắm lấy bàn tay quấn băng máu nhuốm đỏ hồng. Bàn tay lạnh lẽo nằm dưới lớp vải trắng làm lòng hắn buồn biết bao. 

Bàn tay gầy yếu nắm trong tay hắn, có lẽ do bệnh tim nên cơ thể cậu cũng yếu ớt, hoặc cũng có thể tại trải qua quá nhiều dày vò nên khiến cậu không thể khỏe mạnh như người ta. Lục Mộc cầm tay cậu hôn nhẹ lên nó, bàn tay lạnh lẽo, môi hắn chạm đến liền như chạm vào cái xác lạnh. 

Hắn thật sự không thể nhớ nổi tên cậu, hoặc có lẽ rằng, hắn chưa từng quan tâm đến điều đó.

Lần đầu gặp, hắn đã quên mất nên hỏi tên cậu là gì. Thật ra hắn cũng  không nhớ nỗi, kí ức của hắn quá hỗn loạn, hắn không thể ý thức được chuyện gì với chuyện gì. Nhìn cậu trai nhỏ đang nằm trên giường, hắn chỉ nhớ đó là người hắn đang tìm, là linh hồn của người hắn yêu đến mức mặc kệ bị bao nhiêu kẻ ngăn cấm cũng phải tìm ra cho bằng được. Cũng là người mà bọn họ yêu, là người mà khiến tất cả bọn họ rơi vào dòng xoáy của oán hận không biết khi nào kết thúc.

Lục Mộc nhìn cậu, hắn nghe được tiếng nhịp tim đập nhẹ nhàng trong lồng ngực nhỏ nhắn kia. Đưa tay đặc nhẹ lên đó, hắn không nhớ rõ đã có bao nhiêu lần trái tim này đã dừng đập. Mấy lần nhỉ? Không nhớ rõ nữa.

Hắn chỉ nhớ, linh hồn này đã ở trong rất nhiều người, đã từng là thiếu niên có nụ cười rất tươi nhưng nhanh chóng héo úa, có một thanh niên với đôi mắt buồn bả ưu thương, và, và cả cậu. Hắn không thể nhớ rõ được gương mặt của họ, giống như một bức tranh bị nước làm cho lem màu, gương mặt của họ nhòe đi trong kí ức của hắn. Hắn chỉ nhớ rất rõ, linh hồn đang ngự trị trong thân xác này, đều là họ.

Có lẽ quá lâu rồi, hắn chẳng nhớ tại sao mình lại cố chấp vì một linh hồn nhỏ bé đến thế.

Không nhớ rõ, không biết rõ.

Cứ mơ mơ hồ hồ, tất cả chỉ là một chấp niệm phải như thế, phải là như vậy mới được, nếu không hắn sẽ chết trong khốn khổ mất.

Lục Mộc cũng biết sợ, hắn sợ chứ.

Sợ rằng khi mình mất không chế sẽ hành hạ người mình yêu đến chết, giống như người nọ, người ấy có một nốt ruồi ngay đuôi mắt phải, nhưng người ấy đã chết rồi. Băng tuyết đổ xuống, người đó chết ngay dưới gốc cây trổ đầy hoa tím, chỉ trong một đêm, cả vùng đất đóng băng rồi giết luôn cả người đó trong rét lạnh. Sáng lên hoa nở, cánh hoa tím rơi xuống thân xác đã quỵ xuống rỗng linh hồn.

Những điều đó, hắn chỉ nhớ trong mơ hồ.

Nhưng nổi khốn khổ ấy như ám sâu vào trái tim hắn khiến hắn gần như phát điên lên muốn hủy diệt tất cả. 

Lục Mộc bởi vì sợ nên mới rời đi, hắn muốn đi tìm người có thể giải đáp mọi thắc mắc, người mà dù có hỏi câu nào cũng có đáp án để trả lời. Nhưng, năm dài tháng rộng, đất trời bao la, hắn đi tìm mãi nhưng vẫn chưa có lời đáp. Và, những lần linh hồn hoán xác cũng quá nhiều lần.

Chạy đi...Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ