31

450 14 7
                                    

Lâm Vũ thật ra cũng không biết mình quen biết bốn tên kia từ lúc nào, từ khi hắn có ký ức thì lúc nào cũng bị dính líu đến cái đám phiền phức kia rồi. Hắn cũng không nhớ bản thân từ nơi nào đến, do ai sinh ra, hoặc là trước đây mình là ai. Điều duy nhất tồn động trong trí óc hắn là cái tên Lâm Vũ và một người mà hắn nhất định phải tìm ra, một người quan trọng rất rất quan trọng với hắn.

Nhưng Lâm Vũ không hiểu, hắn thật sự rất yêu người kia nhưng lại không ngừng làm người ấy đau. Mỗi lần nhìn thấy người đó, lòng hắn lại sôi lên một thứ cảm xúc muốn xé nát ăn sạch sẽ thân thể ấy vào bụng. Giống như con quái vật gớm giếc chỉ biết ăn máu uống thịt người mình yêu. Hắn biết, hắn ghê tởm bản thân mình nhưng cuối cùng không thoát khỏi dục vọng đó.

Bảy người chết trong lòng hắn, ôm cái xác lạnh của người thiếu niên mà mình dành hết lòng hết dạ yêu thương. Nhìn gương mặt xám xịt chết chóc, nhìn những vết thâm tím ghê rợn trên người, hắn ôm cứng người ấy vào lòng muốn cảm nhận hơi thở dù là mong mang, muốn nghe được tiếng khóc nghẹn ngào đau khổ. Nhưng không, trên tay chỉ là cái xác lạnh, nó ám ảnh hắn đến mức đã bao đêm dài hắn trằn trọc không dám ngủ vì sợ cơn ác mộng ập đến.

Lý Hàm như hóa thành con quỷ, hắn nhào đến cáu xé Lâm Vũ. Lâm Vũ kinh hãi nhưng không cố chạy thoát, hắn đứng đờ ra đó mặc kệ con quỷ máu me đầm đìa kia xé rách mình. Nhìn đống máu thịt nhầy nhụa bên kia, là của ai nhỉ? À, Lục Mộc, hắn cũng chết rồi. Bị Lý Hàm xé toạt ra làm đôi, ruột đỏ rơi lòng thòng xuống đất. Cái thứ lòng ruột hôi tanh bốc ra thối kinh khủng, giống như cái mùi của xác chết, nó xông thẳng vào mũi hắn.

"Mẹ nó, điên rồi." Phùng Dương ôm cánh tay máu me đầm đìa của mình mà gầm lên. Mắt hắn đỏ rực oán hận nhìn Lý Hàm phát điên đằng kia, ôm lấy vai máu đỏ đổ đầm đìa như nước cống, bụng bị xuyên thủng tròn vo nhìn từ bên ngoài thấy rõ ruột gan của hắn đang quằn quại đau đớn. Máu tươi ướt đẫm gương mặt hắn, mùi máu tanh hôi khiến hắn cũng ghê tởm bản thân mình chẳng muốn chạm vào.

Nhìn Lâm Vũ bình tỉnh bị đấm đá da thịt bị xé nát, lớp da bị con quái vật không biết suy nghĩ kia xé toạt ra tựa như đang thay bộ quần áo mới cho búp bê. Phần cơ bắp đỏ lừ co quắp hiện ra trước mắt, gân đỏ mạch máu vỡ tung như pháo nổ.

Phùng Dương thoi thóp phun ra ngụm máu cười lớn: "Đúng thật, cuối cùng cũng thành ra như vầy."

Hắn cũng chẳng biết sao mình lại cười nữa, giống như hắn biết thời khắc này sẽ đến thôi.

Ai rồi cũng phải chết, hắn chết, tên kia chết, và người ấy cũng sẽ chết.

Chết là kết thúc tất cả, kết thúc chuổi bi thương của người kia và cứu rổi linh hồn đã dần nhuốm sâu vào tội ác.

Nhìn Lý Hàm cắn xé cơ thịt của Lâm Vũ, hắn ta vẫn trơ mắt để con quái vật kia giết chết mình không hề chống cự, cam mệnh rồi không còn muốn tốn sức nữa. Đôi mắt Lâm Vũ mơ màn như nhớ lại cái quá khứ xa xôi nào đó, Phùng Dương cũng vậy, tự dưng hắn nhìn thấy bóng dáng nào đó trong mơ hồ, tựa như màn mưa quá lớn, nó che phủ đi một bóng dáng thân thương dù hắn cố đến mức nào cũng không thấy được.

Chạy đi...Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ