08 • thành niên

504 99 10
                                    

.

Hai sáu tháng chạp học sinh cả thành phố đều được nghỉ tết.

Châu Kha Vũ dành hai ngày đầu tiên trong kỳ nghỉ chỉ để làm bài tập, trong lúc đó Doãn Hạo Vũ cũng ngẩn ngơ ngồi bên cạnh anh.

"Sao anh không nhắc em làm bài tập?"

"Em không thích học mà. Làm làm gì cho đau đầu ra."

Doãn Hạo Vũ đuối lý, biết mình không cãi lại được anh nên chỉ biết cúi gằm đầu nắn ngón chân.

Từ ngày cậu tuyên bố với mọi người mình chỉ học hết cấp hai, Châu Kha Vũ đã chẳng thèm quan tâm cậu như trước đây nữa.

Mỗi lần đưa cậu đến lớp, anh không còn dặn cậu "học ngoan nhé" mà lạnh lùng bỏ đi luôn. Bài tập về nhà cũng chẳng nhiệt tình giúp cậu như xưa. Giống như anh biết trước là dù sao sớm muộn cậu cũng nghỉ học, chẳng cần tốn công vô ích thêm làm gì.

Nhưng Doãn Hạo Vũ sống trong sự nuông chiều quen rồi, thiếu nó một cái liền cảm thấy vô cùng tủi thân.

Cậu muốn giảng hoà với Châu Kha Vũ, nhưng chẳng biết phải làm sao thì anh mới nguôi giận.

Vì đôi mắt mù loà, cậu không thể nhìn thấy cảm xúc trên khuôn mặt của anh, chỉ biết đoán già đoán non một mình.

Không khí bế tắc này cứ kéo dài trong vô vọng, cả hai người chẳng ai cảm thấy dễ chịu.

"Kha Vũ, làm xong bài chưa? Bố đưa con đi cắt chỉ."

Nghe thấy tiếng gõ cửa của bố, Châu Kha Vũ đáp một tiếng rồi ném cái bút chì trong tay xuống. Sau đó đi đến tủ quần áo lấy bừa một cái áo khoác lên người.

"Em đi với anh."

Doãn Hạo Vũ vừa chực đứng lên thì đã nghe thấy lời từ chối của anh. Cậu sững sờ nắm chặt vạt áo, bên tai là tiếng bước chân mỗi lúc một xa.

Từ nhỏ đến lớn Doãn Hạo Vũ chưa từng nếm trải cảm giác bị Châu Kha Vũ từ chối cái gì, nếu hoạ may có vài lần thì anh cũng rất dịu dàng, chứ không phải là một câu "không cần" lạnh nhạt thế này.

Là không cần cậu đi cùng, hay là từ bây giờ về sau đều không cần cậu nữa?

Doãn Hạo Vũ bị suy nghĩ này doạ sợ, cậu đi ra ngoài phòng khách, nhìn quanh quất một vòng rồi làm một điều mà Châu Kha Vũ cấm không cho phép cậu làm, đó là ra ngoài một mình.

Khu tập thể cũ không có thang máy, Doãn Hạo Vũ bám chặt vào lan can mà bước từng bước một hết bốn tầng lầu.

Cậu không biết đêm qua có tuyết rơi, nên vừa xuống bậc thềm đã hụt chân ngã quỳ xuống.

Cũng may là có tuyết lót ở bên dưới, nên cậu hầu như không cảm nhận được đau đớn.

Doãn Hạo Vũ còn nhớ sau khi ra khỏi toà nhà thì phải đi bộ khoảng chừng một trăm bước. Cậu rụt rè đi từng bước nhỏ, chẳng mấy chốc tuyết vướng vào trong giày đã tan ra, thẩm qua lớp tất mỏng cứa vào trong da thịt.

kepat | vũ trong vũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ