.
Một ngày trước khi bắt đầu quá trình điều trị. Châu Kha Vũ tự thú với Doãn Hạo Vũ một sự thật, rằng thực tế là chẳng có người bạn nào cả, những tin nhắn mà cậu gửi từ trước tới giờ đều là đến điện thoại của anh.
"Em đoán ra từ lâu rồi." Trái ngược với tưởng tượng của Châu Kha Vũ, Doãn Hạo Vũ tiếp nhận lời thú nhận của anh bằng một thái độ rất bình tĩnh. "Sao tự dưng lại quyết định nói với em?"
"Vì anh hy vọng giữa chúng mình không còn bí mật nào cả."
Doãn Hạo Vũ là người thấu tình đạt lý, cậu không cho rằng bí mật là nguồn cội của sự không tin tưởng. Mỗi người đều cần phải có không gian riêng cho bản thân, miễn luôn trân thành với nhau là được. Tuy nhiên hoàn cảnh của mỗi người không giống nhau, Doãn Hạo Vũ có thể yên tâm tin tưởng Châu Kha Vũ như vậy là vì bọn họ đã ở bên nhau từ nhỏ, rồi sau đó lại nắm tay nhau trải qua biết bao nhiêu chuyện. Thứ tình cảm này chưa đến mức dời non lấp bể, nhưng chắc chắn sẽ không mỏng manh như giấy, vì một cốc nước đổ mà rách tan.
Vả lại tất cả những bí mật của Châu Kha Vũ từ trước đến giờ đều là vì nghĩ cho cậu, muốn tốt cho cậu. Doãn Hạo Vũ không trách nổi anh, càng không thể mặc định rằng anh đang lừa dối mình. Cậu vẫn giữ quan điểm như cũ, tôn trọng những quyết định của đối phương, nhưng nếu anh đã bằng lòng chia sẻ thì cậu cũng sẽ vui vẻ lắng nghe.
Suy cho cùng ai mà chẳng thích được người yêu gọi lại, bảo rằng 'anh kể cho em nghe cái này', cảm giác khi ấy sẽ tuyệt biết mấy, vì mình đã trở thành người mà đối phương tin tưởng.
Mà cảm giác được tin tưởng đôi khi còn gây xúc động hơn biết mấy yêu thương.
"Em chưa muốn kể truyện này đâu, nhưng mà vì anh đã nói hết bí mật với em rồi nên coi như là trao đổi nhé." Doãn Hạo Vũ nói với vẻ mặt nghiêm túc. "Hôm qua em với bọn trẻ đã gấp đếm con hạc số 999 rồi đó."
Một nghìn con hạc giấy là một truyền thuyết không bao giờ lỗi thời, đặc biệt là đối với những người bệnh. Mặc dù xét về mặt lý thuyết thì yếu tố duy tâm không nên tồn tại ở một nơi đề cao khoa học và tiến bộ như bệnh viện. Nhưng nếu nó có thể tiếp thêm cho ai đó một tia khát vọng sống dẫu mong manh, thì mất gì mà lại không thử?
Thấu hiểu điều này, hằng năm bệnh viện trung ương đều đứng ra tổ chức các hoạt động tiếp thêm sức mạnh tinh thần cho bệnh nhân, năm ngoái là thả đèn hoa đăng, năm nay là gấp hạc giấy.
Khoa mắt đã từng xem xét không triển khai hoạt động này, vì học gấp hạc là quá thử thách đối với những người bị bệnh liên quan đến mắt, đặc biệt là những bệnh nhân khiếm thị bẩm sinh. Nhưng Châu Kha Vũ đã mở lời thuyết phục ban chủ nhiệm, với lý do nếu làm vậy thì chẳng khác nào tước đi hy vọng của họ.
Sự kiên trì của anh đổi lấy được cái gật đầu từ trưởng khoa. Hoạt động gấp hạc giấy được triển khai tới tất cả các bệnh nhân đang ở nội trú tại khoa mắt. Buổi chiều cùng ngày hôm đó, phòng sinh hoạt chung biến thành lớp học, các bệnh nhân chỉ cho nhau cách gấp hạc trong không khí vui vẻ, hoà ái.
BẠN ĐANG ĐỌC
kepat | vũ trong vũ
Fanficanh nhất định phải sống thật tốt, vì thế giới trong mắt anh chính là thế giới của em. . 6onstellation•1507x2020