Seryozha ôm cơ thể ấm áp trong lòng, tầm mắt mê man rơi xuống trên màn hình đã hóa thành cửa sổ trong suốt.
Giờ phút này, bọn họ rúc vào trước màn sáng, trước mắt vũ trụ vô tận, cảm giác như trực tiếp ở trong chân không mênh mông tinh tú, từ tận đáy lòng không thể không dâng lên cảm giác lạnh lẽo cô đơn không gì sánh được.
Áp lực tinh thần chết người nhất của việc du hành vũ trụ là cảm giác cô đơn không thể nào nguôi ngoai, đó là nỗi khát khao và nỗi sợ hãi của con người đã khắc sâu trong DNA của nhân loại từ ngàn năm trước trên Trái Đất.
Con người nguyên thủy nghĩ rằng các vì sao cũng giống như Trái Đất, không thay đổi. Họ nhìn lên bầu trời, nghĩ rằng họ có thể nhìn thấy sự thật từ các vì sao, thậm chí suy đoán về tương lai, tạo ra vô số huyền thoại và truyền thuyết.
Sau này, công nghệ phát triển, con người dần hiểu rằng Trái Đất không phải là trung tâm của vũ trụ, thậm chí không phải là trung tâm của Hệ Mặt Trời, mà các vì sao cũng sẽ thay đổi - hành tinh có thể nổ tung, sụp đổ, bị nuốt chửng... Con người tiếp tục đặt câu hỏi, tò mò về việc liệu họ có phải là sinh vật duy nhất trong vũ trụ hay không, tò mò về sự tồn tại thực sự bên ngoài Trái Đất.
Mà đến thời đại Loại Địa Cầu, con người lại giống như đứa bé bị lạc vào giữa chốn thành thị đông đúc. Trùng tộc giảng giải rất nhiều kiến thức cho bọn họ - bọn họ tỉnh lại từ thế kỷ 21, không biết làm thế nào để tiếp thu đống kiến thức bỗng nhiên bị nhét vào đầu này.
Đột biến giới tính, Trùng tộc xâm chiếm, quái vật ngoài hành tinh không thể giao tiếp cùng... Trong lịch sử 71 năm ngắn ngủi, con người dường như chẳng có ngày nào an toàn yên tĩnh. Nhiều thế hệ Alpha trẻ tuổi cường tráng đã chết trận trên chiến trường, Beta cứ vùi đầu vào lao động, Omega thì tập trung sinh đẻ.
Nhân loại đánh mất khát vọng, vứt đi trí tưởng tượng, bị mai một sự tò mò.
Chỉ còn lại sợ hãi và nỗi cô đơn khắc sâu dưới đáy lòng.
Đối với một người vừa mất cha lần nữa, nhìn vũ trụ vừa đông đúc vừa vắng vẻ đến vậy, dù là chiến binh mạnh nhất cũng thấy mọi thứ trước mắt trở nên quá nặng nề. Trái tim của cậu không thể chịu đựng nổi.
Seryozha vô thức vòng tay ôm chặt lấy đại tá của mình hơn, khiến Cố Trường An gần như không thể tự mình ngồi mà chỉ có thể ngả người ra sau, tựa vào khuôn ngực rộng hơn của chàng trai trẻ.
Cố Trường An có cơ thể thon gọn mạnh mẽ do nhiều năm huấn luyện tạo thành, nếu cơ bắp thon thả vượt trội là kết quả của quá trình luyện tập có được, thì vòng eo nhỏ linh hoạt chắc chắn là do bẩm sinh mà có được rồi.
Cảm giác ôm Cố Trường An vừa ấm áp vừa an toàn, giống y như đang ôm một bó hoa hướng dương dịu dàng vậy.
"Anh nói cho em nghe đi," Cậu vùi đầu vào cổ đại tá, muốn ngửi được mùi pheromone, "Em chẳng biết nói gì cả."
Tầm mắt Cố Trường An bị sao xung lập lòe theo quy luật không xa đó thu hút, nghe vậy duỗi tay ra phía sau xoa đầu cậu, đành thừa nhận, "Anh cũng không biết nên nói gì cả."
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit - Hoàn] 71 năm sau khi nhân loại biến tính
RomanceTác giả: Bộ Liêm Y Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Tương lai, HE, Tình cảm, Khoa học viễn tưởng, Tinh tế, Cường cường, Niên hạ Nhân vật chính: Cố Trường An, Seryozha, Don, Chamberlain, (Địch Kỳ Dã) Số chương: 81 chương + phiên ngoại Editor: Kaedehara...