Mã Gia Kỳ thúc cả đêm canh chừng. Đợi một tin tức cũng không thấy Hạ Tuấn Lâm trở lại. Trời cũng sắp sáng rồi. Anh sốt ruột đến nỗi không thể ngồi yên một chỗ. Cứ đứng lên rồi lại ngồi xuống, đi tớ đi lui trước cửa dẫn xuống mật thất.
- Làm gì mà lâu quá vậy....
Lúc này truyền đến tiếp bước chân. Mã Gia Kỳ lập tức nhìn xem là ai. Thì người lúc mới xuống mật thất kia đi đến. Vẫn là bộ dạng cao ngạo lạnh nhạt đó, người hỏi:
- Hạ Tuấn Lâm đâu?
- Bên dưới... Vẫn chưa quay lên.
Người kia lia mắt xuống bên dưới bậc thang tối om. Rồi lại nhìn Mã Gia Kỳ và Tống Á Hiên một lượt, nói.
- Ta đưa các người đến chỗ khác. Không cần ở đây lâu.
Anh ngạc nhiên, nhìn đối phương có vẻ thân thiết với Hạ Tuấn Lâm thế. Vậy mà không có ý giúp y sao? Mã Gia Kỳ hỏi người, người kia chỉ nhẹ đáp một câu.
- Đừng cản trở y.
Mã Gia Kỳ có chút tự ái, nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại. Anh đúng là có phần vô dụng trong chuyện này. Cảnh sát giỏi thì làm sao chứ? Gặp ma thì vẫn phải sợ đến tè ra quần thôi. Với lại cũng nên nghĩ cho Hạ Tuấn Lâm và Tống Á Hiên một chút. Nếu y có thể giải quyết chuyện này, thì có thêm Mã Gia Kỳ. Cũng chỉ là tốn thêm sức bảo vệ thêm một người. Còn Tống Á Hiên nữa, cậu nhóc vốn không có lỗi. Nhưng lại bị kéo vào, quá oan uổng cho một thiếu niên tuổi ăn tuổi lớn!
Trước tiên nên đợi cho cậu nhóc tỉnh đã. Rồi chuyện sau đó từ từ tính sao. Mà cũng cầu mong có thể tìm được Đinh Trình Hâm nữa. Lúc Hạ Tuấn Lâm xuất hiện và nói không thấy Đinh Trình Hâm đâu nữa. Anh cũng vô cùng lo lắng khi có thêm một người chả liên quan nhưng vẫn bị liên lụy. Cậu ấy đột nhiên biến mất, không rõ tình trạng hiện tại.
Anh sau một hồi cũng đồng ý đi cùng người kia. Người đưa hai người ra khỏi thôn. Đến một thị trấn gần đó. Chỗ này trước đây Mã Gia Kỳ không hề biết. Qua lời của người kia mới biết, hóa ra đây là thành thị mới xây khoảng mấy năm đây thôi. Dù là thành mới nhưng cũng rất đông dân, và chất lượng cuộc sống ở đây khá tốt.
Người kia đưa hai người đến đây. Bảo Mã Gia Kỳ và cậu nhóc ở đây một thời gian. Có tiến triển gì thì sẽ nói còn lại cứ ở đây và đừng quay lại thôn trong thời gian tới. Nói xong những gì cần nói, người kia cũng rời đi nhanh chóng. Mà Mã Gia Kỳ cũng chưa kịp hỏi anh ta tên gì...
Anh đi một vòng căn hộ này. Căn hộ này khá rộng, ở bốn năm người vẫn ok. Mã Gia Kỳ chọn một căn phòng thoáng mát một chút rồi để cho Tống Á Hiên nghỉ ở đấy. Bản thân anh thì ở căn phòng sát bên, phòng có chuyện. Thì mở cửa ra là đến phòng cậu nhóc.
Trời đã sáng hẳn, anh cảm thấy có chút đói. Bên trong nhà cũng có đồ ăn sẵn nhưng anh lại không muốn ăn. Mọi chuyện đã thế này còn đâu ra tâm trạng nuốt đồ ăn? Anh trở lại phòng của Tống Á Hiên. Cậu nhóc vẫn chưa tỉnh lại. Anh kéo cái ghế ngồi cạnh cậu. Không biết đã trôi qua bao nhiêu lâu mà mãi vẫn không thấy bóng dáng của Hạ Tuấn Lâm và cả Đinh Trình Hâm hay người kia. Gọi thì cũng không ai bắt máy.
BẠN ĐANG ĐỌC
SONG SÁT [Drop]
FanfictionMã Gia Kỳ là một quý tử nhà họ Mã có tiếng trong thôn. Thân là một viên cảnh sát rất có năng lực. Anh không tin vào những thứ tâm linh gì gì đó cho lắm! Nhưng rồi... Thứ gì tới cũng sẽ tới. Tưởng như những tình tiết phi lý chỉ có trên phim. Nó lại x...