Cả ba rời khỏi Mã Gia. Trở về nhà của Đinh Trình Hâm, cậu mời mọi người trong. Sau đó lấy nước với trà cho hai người. Nhưng đến giờ này Hạ Tuấn Lâm với Mã Gia Kỳ còn tâm trạng dùng bánh trà mới lạ. Hạ Tuấn Lâm ngồi trên sàn ôm cây kiếm gỗ ngồi đăm chiêu suy nghĩ. Hết nói nhảm một mình rồi chuyển sang bấm ngón tay. Giống y hệt ông Tôn lúc còn sống.
- Tiểu Đinh! Tiểu Đinh con có ở nhà không?
Có ai đó bên ngoài gọi, Đinh Trình Hâm đi ra xem. Thì là bà dì hàng xóm kế bên.
- Dạ!
- Hôm nay con đóng cửa sớm thế?
- Dạ, sớm giờ con có đi chút việc nên mới đóng cửa. Bà mua mì cho Tiểu Hoa ạ?
- À à đúng rồi! Nhưng con đóng cửa rồi thì thôi!
- Dạ không sao đâu! Bà vào trong ngồi đi, con làm cho bà một phần.
- Thật sao? Thế phiền con rồi!
- Không phiền đâu ạ! Bà vào đi.
Cậu lễ phép mời bà vào trong. Bà ấy vừa thấy Mã Gia Kỳ đã lập tức nhận ra.
- Ể, con là... Cháu trai của Mã Gia đúng không..?
- Dạ... Bà biết con ạ..?
- Tất nhiên rồi! Nhà con là gia có tiếng trong thôn. Làm sao không biết được!
Nghe tới đây, lòng anh chạnh lại. Nó làm anh nhớ đến gia đình không còn nữa. Mã Gia Kỳ càng đau lòng hơn. Bà bà cũng biết mấy ngày nay ở gia đã xảy ra chuyện gì. Liền chú ý tới lời nói của bản thân.
- À... Ta cũng nghe đến biến cố nhà con... Chia buồn cùng con nhé.
- Dạ.
Lúc bấy giờ, bà bà ấy kéo ghế ngồi xuống bắt đầu nói. Bà bà kể về hai mươi sáu năm trước, từng là người tận mắt chứng kiến sự việc của nhà họ Mã năm đó. Hạ Tuấn Lâm và Mã Gia Kỳ nghe thấy thế hai mắt sáng lên. Như vừa thấy được một vị thần, y đi đến hỏi.
- A bà bà... bà bà là vị tên Minh Liễu ạ?
- Ay, con biết ta sao?
- Con nghe thầy nói về bà. Bà bà là một trong những người hiếm hoi chống lại tư tưởng lạc hậu lúc bấy giờ!
- Con là...
- Dạ, con là Hạ Tuấn Lâm! Học trò của thầy Tôn!
Bà bà Minh Liễu cũng nhận ra, hóa ra năm đó, đứa bé mà ông Tôn nhận về. Hóa ra lại là Hạ Tuấn Lâm bây giờ. Hạ Tuấn Lâm tuy rằng là học trò duy nhất của ông. Nhưng vẫn còn khá nhiều chuyện y không biết. Đặc biệt là về sự việc năm xưa muốn dì Minh Liễu kể lại.
- Năm đó, ta mới mười bảy tuổi. Cũng được sinh ra và được nuôi dạy theo cách của người trong thôn. Ta dù không phải người trực tiếp chịu đựng sự cổ hủ của người trong thôn. Nhưng ta cũng đã có thể nhận ra sự tôn thờ thái quá của người trong thôn. Đối với Quan Âm thần trên miếu.
- Tôn thờ thái quá ạ?
Hạ Tuấn Lâm hỏi.
- Đúng vậy,chắc mấy đứa cũng có nghe về Quan Âm miếu trên dốc chân núi rồi nhỉ? Nơi đó chắc giờ bị bỏ hoang rồi. Lúc trước thuở mới xây dựng thôn. Trong thôn xảy ra rất nhiều sự việc kì dị. Trưởng thôn năm đó, lại là một người mê tín. Mời được một người thầy pháp thôn bên. Ông ấy vừa đến thôn đã biết người trong thôn đã động đến vùng đất thiên. Do tùy tiện đến mãnh đất bày khai thác xây dựng lại không có cúng bái xin phép gì cả. Nên bị thần linh trách phạt.
BẠN ĐANG ĐỌC
SONG SÁT [Drop]
FanficMã Gia Kỳ là một quý tử nhà họ Mã có tiếng trong thôn. Thân là một viên cảnh sát rất có năng lực. Anh không tin vào những thứ tâm linh gì gì đó cho lắm! Nhưng rồi... Thứ gì tới cũng sẽ tới. Tưởng như những tình tiết phi lý chỉ có trên phim. Nó lại x...