Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm đồng ý. Cả ba cùng đưa thêm mợ hai của Đinh Trình Hâm về Tam Gia. Trên đường đi, anh và Hạ Tuấn Lâm đi trước. Cậu thì cõng mợ hai đi phía sai. Hai người đi phía trước vừa đi vừa nói chuyện gì đấy.
- Mấy ngôi mộ mọc trước sân miếu là của ai?
- Là của mấy người bị biến thành rối đấy. Dù gì cũng là người vô tội, bọn họ bị Mã Gia Thành biến thành như thế. Cũng nên cho họ an nghỉ theo cách tử tế nhất.
- ...
- À mà phải rồi! Tống Á Hiên trở về có gặp vấn đề gì không?
- Không khá hơn, em ấy bị mất thị giác rồi... Còn lại đều đã ổn.
- Mất thị giác...
Lòng Mã Gia Kỳ nặng trĩu, mặt mày ủ rủ hẳn. Anh lặng lẽ liếc nhìn Đinh Trình Hâm đi phía sau. Lúc trước cậu sẽ luôn bám theo anh. Nhưng có lẽ vì đã gặp quá nhiều chuyện cảm giác sợ sệt cũng không làm cậu lung lay nữa. Những bước đi của Đinh Trình Hâm giờ không còn chần chừ. Hai người đi đâu cậu đi tới đó, đôi mắt của cậu cũng không còn sự sợ hãi trong đó.
Ba người đi qua những dãy nhà cổ của thôn. Mọi thứ yên tĩnh đến lạnh người, đến cả tiếng súc vật cũng không nghe thấy. Giống như cả cái thôn này, chỉ còn ba người họ là sinh vật sống.
- Mọi người đâu hết rồi?
Mã Gia Kỳ hỏi, Hạ Tuấn Lâm lắc đầu tỏ ý cũng không biết. Thời điểm y giải quyết xong ở miếu. Cũng có đi xuống thôn vài vòng để tìm Đinh Trình Hâm. Nhưng từ lúc đó giống như đi trong mê cung vậy. Không một bóng người. Tín hiệu điện thoại ở đây lúc có lúc không, điện đóm thì không dùng được nữa.
Thôn như trở về thời gian khai hoang ngày xưa. Không có điện thoại di đồng, đèn đường cũng không có. Cùng thêm sương xám dày đặc càng làm nơi này không giống có người sống.
Đi một hồi, đến được cổng nhà Tam Gia. Như lời Đinh Trình Hâm nói, nhà này có một cây liễu cổ vô cùng lớn. Hạ Tuấn Lâm nhìn thấy cây liễu thì nhíu mày. Nhận thấy nét mặt không dễ chịu của y, Mã Gia Kỳ liền hỏi.
- Có gì sao?
- Nhìn kìa, là cây liễu.
Y dùng cây kiếm gỗ chỉ về cây liễu già, dùng giọng nghiêm trọng nói.
- Liễu chính là loại cây không nên trồng trong sân nhà. Là loại cây dễ mang âm khí, thu hút ma quỷ. Là nơi mà các loại vong linh nào cũng có thể ngự vào được.
Mã Gia Kỳ nhìn theo hướng cây kiếm chỉ về cây liễu. Tán cây liễu lớn lá cây um tùm. Anh nhìn một lúc, có cảm giác rất khó chịu.
Cộc cộc- Đinh Trình Hâm gõ cổng nhà. Phải gõ đến lần thứ tư mới có người ra mở.
Kẹt-
- Đinh ca?
Một thanh niên tầm mười chín hai mươi tuổi đi mở cổng. Vừa nhìn đã nhận ra Đinh Trình Hâm.
- Chân Nguyên, có ai ở nhà không?
- Dạ không. Kia có phải... Mẹ!?
Trương Chân Nguyên hoảng hốt khi thấy mẹ đang ở trên lưng Đinh Trình Hâm.
BẠN ĐANG ĐỌC
SONG SÁT [Drop]
FanfictionMã Gia Kỳ là một quý tử nhà họ Mã có tiếng trong thôn. Thân là một viên cảnh sát rất có năng lực. Anh không tin vào những thứ tâm linh gì gì đó cho lắm! Nhưng rồi... Thứ gì tới cũng sẽ tới. Tưởng như những tình tiết phi lý chỉ có trên phim. Nó lại x...