Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Bụi tiếp tục nói: "... Ta vẫn cảm thấy Đại Bảo quen mặt, lại nhớ không nổi đã gặp nhau ở nơi nào. Vẫn là hôm nay, ta mới nhớ tới hắn có chút giống Cửu hoàng tử. Ngẫm lại bà ngoại Vương thị của hắn, đúng là phụ nhân nhặt hài tử trong rừng lúc trước. Nếu khi đó chân ta không trẹo, nhất định sẽ ôm hài tử đi Đường Viên, dưỡng ở chỗ đó... Tại sao có thể có chuyện khéo như thế!"
Sở Lệnh Tuyên nói: "Dạ, lúc trước Hoàng thượng sợ chân Cửu hoàng tử vĩnh viễn trị không hết, liền lại để cho Đan Tiệp Dư mang thai. Đan Tiệp Dư không phụ thánh ân, quả thật lại sinh hạ một hoàng tử. Hoàng thượng sợ hắn lại có sơ xuất, liền kêu cha con ôm đến dân gian nuôi dưỡng. Cha nhất định sẽ đặt hắn ở địa phương yên tâm nhất, lại cảm thấy nương quá vắng vẻ, liền muốn để nương nhặt hắn, đặt ở Đường Viên nuôi dưỡng. Vừa an toàn, hắn lại có thể thường xuyên làm bạn ở bên cạnh nương, giải buồn cho nương. Đợi đến con từ biên quan trở về, lại kêu con nhận thức ở dưới gối, để hài tử nhận được giáo dục tốt. Nơi nào nghĩ đến sẽ xảy ra ngoài ý muốn..." Lại cười rộ lên: "Thật sự là trong cõi u minh tự có thiên ý, quanh đi quẩn lại, hắn vẫn là làm con nuôi của con."
Bụi vành mắt hồng, nói: "Nam nhân làm đại sự, khổ nhất không gì bằng nữ nhân. Đan Tiệp Dư đầu tiên là nhìn nhi tử bị ốm đau hành hạ, sau lại phải chịu đựng nỗi khổ mẫu tử chia lìa. Mà bần ni..."
Sở Lệnh Tuyên biết rõ, nương sợ hắn khổ sở, trước mặt hắn trước đến giờ không tự xưng bần ni, nhưng bây giờ lại dùng cái xưng hô này. Trong lòng hắn hốt hoảng, vội vàng nói: "Nương, chờ Cửu hoàng tử thuận lợi thừa kế ngôi vị hoàng đế, có lẽ còn không cần chờ đến hắn kế vị, chỉ cần kéo thế lực nhất đảng Nhị hoàng tử cùng Mã gia xuống ngựa, liền đón nương về nhà."
Bụi rưng rưng nói: "Bần ni đã xuất gia mười một năm, sớm thành thói quen nương tựa cửa chùa, chuông sớm kinh chiều. Hai năm trước, chỉ là lo lắng con và Yên Nhi, mới vẫn luôn không bỏ được sự vụ trong thế tục, không làm được một lòng hướng phật. Hiện tại, lại nhớ thương đứa nhỏ trong bụng Phúc nhi, hy vọng nàng có thể sinh đứa con trai, con có hậu, bần ni mới có thể chân chính yên tâm. Chờ xong tâm nguyện này, bần ni cũng chấm dứt phiền não trong trần thế..." Nói xong, nước mắt tràn mi.
Sở Lệnh Tuyên khổ sở nói: "Nương, chúng ta vẫn cố gắng, muốn sớm ngày đón nương ra ngoài."
Bụi lắc lắc đầu, lại hỏi: "Người nam nhân nói với các con, thật sự là hắn sao?"
Sở Lệnh Tuyên sững sờ một cái, gật gật đầu, nói: "Là cha con, hắn muốn ở Linh Ẩn Tự ba ngày. Hắn... Hắn nói bây giờ còn không phải lúc, lại sợ nương thương tâm, cho nên tạm thời không thể tới thăm nương. Chờ về sau..."
Bụi che miệng khóc lên tiếng. Khóc một trận, lau khô nước mắt, hai tay hợp thành chữ thập đạo: "A Di Đà Phật."
Sở Lệnh Tuyên biết rõ nương hắn đây là đang đuổi người. Hắn chỉ đành đứng dậy đi ra gian thiện phòng nhỏ, đằng sau truyền tiếng mõ.
Sở Lệnh Tuyên ngồi ở trong lương đình nhìn sao đầy trời, mộng của cha hắn cùng nguyện vọng của hắn có thể thực hiện sao?
Giờ phút này, cha hắn ở dưới chân núi Linh Ẩn Tự, nương hắn ở tại sườn núi Ảnh Tuyết Am, cách xa nhau chỉ có hai dặm đường, lại như cách một dải ngân hà...
Tiếng mõ t liên tục vang lên đến sau nửa đêm, thời điểm Sở Lệnh Tuyên về thiện phòng của mình nghỉ ngơi, vẫn còn tiếp tục vang lên, cho đến hắn chìm vào trong mộng.
Lúc này, Trần A Phúc đang lòng tràn đầy bất đắc dĩ ở trong không gian nhìn Kim Yến Tử khóc. Khi nàng nói cùng Kim Yến Tử lại muốn lục tổ yến lớn như móng tay cứu sinh mệnh Sở gia, Kim Yến Tử lập tức liền mở tiểu mỏ nhọn ra khóc lên.
Nó không thể nói không cho, bởi vì chủ nhân nói được nghiêm trọng như vậy. Nhưng nó hiện tại quả là không muốn nói cho, không bỏ được.
Trần A Phúc cũng khó chịu đến không thôi, cảm thấy đặc biệt đúng là vô cùng có lỗi với nó. Nó mới giúp mình thu thập mẹ kế ác độc, mình liền khiến nó khổ sở như thế.
Vành mắt nàng cũng đỏ, nói: "Cục cưng, thực xin lỗi, ma ma đích xác không có cách nào. Cục cưng, làm sao bây giờ đây, ma ma trừ thỉnh cầu con ra, còn có thể thỉnh cầu ai... Ma ma cũng tức lão hòa thượng kia, lòng tham không đáy muốn cái gì, còn không nói thật..."
Nàng lần này thật tràn đầy oán niệm đối với lão hòa thượng. Lời nói nghiêm trọng như vậy, lại không rõ ràng như vậy, không lộ một điểm cuối, làm cho nàng cũng không đoán được từ đâu. Lão hòa thượng làm như thế, rõ ràng chính là uy hiếp bọn họ đi vào khuôn khổ. Phương pháp này, nơi nào như cao tăng!
Kim Yến Tử vừa khóc vừa nói: "Con lừa già ngốc quá xấu xa, quá tham lam. Hắn đòi người ta nhiều bảo bối như vậy, còn ngại không đủ, còn đang không ngừng muốn, muốn, muốn, còn dùng tính mạng ma ma cùng người nhà uy hiếp người ta... Người ta phải phí thật nhiều thời gian cùng máu huyết, mới có thể xây tổ yến lớn như vậy. Hắn cho rằng móng tay như vậy rất nhỏ sao? Đơn vị đo lục tổ yến, là tóc và ghèn mắt ba ba... chủ nhân quá khứ, chính là cả đời cũng không cần qua nhiều như thế. Nhưng mà con lừa già ngốc, há miệng liền lớn như móng tay. Nếu như người ta không đi theo ma ma tới nơi này, hắn lấy không được những vật này, cái thế giới này liền hết? Người ta không tin! Hắn quá xấu xa, quá tham lam, hu hu hu... Người ta nhức đầu, cánh đau nhức, miệng đau nhức, đầu lưỡi đau nhức, móng chân đau nhức, chỗ nào cũng đau nhức, thật khó chịu, hu hu hu... A... A..."
Ngay cả thanh âm Tiểu Yên Nhiên cùng thối Đại Bảo đều khóc lên.
Trần A Phúc càng tự trách. Đi đến dị thế lâu như thế, rất nhiều vấn đề khó khăn đều là tiểu khả ái này giúp đỡ giải quyết, lại cho nàng vô cùng vui vẻ. Nhưng mà chính mình, lại càng không ngừng tìm phiền toái cho nó. Nhưng mà, nàng lại nói không nên lời bất luận lời nói trấn an gì, bởi vì mặc kệ nói cái gì đều là yếu ớt, chỉ có rơi lệ cùng nó.
Tiểu tử không đáp ứng, cũng không cự tuyệt. Chỉ nức nức nở nở khóc, khóc thật lâu, khóc đến đôi mắt nhỏ sưng lên rất cao, dần dần nhắm mắt lại ngủ. Không chui vào phòng hoàng kim bảo bối yêu thích của nó ngủ, mà là trực tiếp nằm ngủ trên mặt đất, nhìn là tức giận đến cái gì cũng không để ý.
Trần A Phúc thở dài một hơi, lau khô nước mắt, chỉ đành trước ra không gian nghỉ ngơi, chuyện cầu ba màu cũng đành nói sau. Chờ tâm tình nó tốt hơn, lại đến nói cùng nó đi.
Ngày hôm sau, trong thiện phòng của Bụi còn đang vang lên tiếng mõ, bà cũng không ra.
Tiểu ni cô hầu hạ bà nói: "Trụ Trì kêu các vị thí chủ ăn trai xong, thì xuống núi."
Trần A Phúc chứng kiến Sở Lệnh Tuyên trầm mặt, suy đoán hai mẹ con bọn họ tối hôm qua có lẽ có không vui. Cũng không nói quá nhiều, dụ dỗ hai đứa bé ăn điểm tâm.
Đại Bảo hỏi: "Kim Yến Tử đâu? Như thế nào sớm tinh mơ lên liền không thấy được nó."
Trần A Phúc nói: "Nó có lẽ đi cánh trong rừng chơi."
Sau khi ăn xong, một nhà bốn người xuống núi.
Buổi trưa mới tới Đường Viên, Trần A Phúc và Sở Lệnh Tuyên về Yến Hương Các rửa mặt, thấy Sở Lệnh Tuyên muốn đi tiền viện tìm lão hầu gia, gọi hắn lại, lại để cho đầy tớ lui xuống.
Nàng nói chuyện mình gặp Vô Trí đại sư, cũng nói Vô Trí đại sư làm mua bán cùng nàng. Chỉ là dấu diếm chuyện lục tổ yến, chỉ nói một cái điều kiện, chính là kêu Kim Yến Tử đi tìm cầu ba màu.
Tổ tôn Sở Lệnh Tuyên đều biết rõ lần trước cây cầu ba màu kia là Kim Yến Tử tìm được, bọn họ cũng biết rõ Kim Yến Tử khác hẳn với chim thường, cho nên nói cho bọn họ biết chuyện này cũng không sao.
BẠN ĐANG ĐỌC
{Hoàn} P2: [Xuyên không - Điền văn] Nông kiều có phúc - Tịch Mịch Thanh Tuyền
General FictionThể loại: Xuyên không, điền văn. Coverter: gachuaonl Nguồn convert: tangthuvien Editor: ChieuNinh Số chương: 551 chương + 6 ngoại truyện Giới thiệu: Trần Yến Yến tình trường không được như ý, triệt để thất bại. Lúc sắp chết, lại ngoài ý muốn làm một...