CUỐN MƯỜI MỘT: NHÀ TRỌ MA ÁM Chương 165: Ngoại truyện (1)

1 0 2
                                    

Chương 165: Ngoại truyện (1) – Màn chơi của Đường Cổ và Bạch Thiên

Một thứ mùi hôi thối nồng nặc ám đầy căn phòng tối, đồ đạc chất đống lung tung trong góc phòng, còn những nơi khác thì lại trống không, để lộ những vết tích lẫn đủ các loại chất lỏng khô đặc lại trên nền đất xi măng.

Vừa nhìn đã thấy có một vệt đỏ két ngả đen, có lẽ vệt máu.

Cửa sổ bị người ta dùng ván gỗ đóng đinh vào, đóng cũng không được kín, tấm ván nghiêng ngả, để vài tia sáng rọi vào qua khe ván. Đây cũng là nguồn sáng duy nhất của căn phòng này.

Trong phòng có tổng cộng tám người, trừ một phụ nữ trưởng thành chừng xấp xỉ ba mươi ra thì tất cả những người khác đều là nam cả.

Trong đó có một người đàn ông trung niên, còn lại trông có vẻ đều chừng hơn hai mươi cho tới ba mươi tuổi.

Đường Cổ híp mắt, lơ đãng liếc nhìn Bạch Thiên đang đứng gần đó rồi lại ngoảnh đi: "Tám người, xem ra nhiệm vụ cũng khó đây."

Đường Cổ vừa dứt lời thì điện thoại của các người chơi đã lại reo lên.

Mọi người tức khắc cúi đầu rút điện thoại ra khỏi túi, vội vàng mở ra xem.

[Nhà trọ ma ám: Mỗi khi tới mười hai giờ đêm, căn nhà trọ cũ kỹ sẽ lại có những âm thanh quái lạ vang lên. Phàm là người trú trong nhà trọ đều chẳng ai sống quá nổi ba ngày.]

Nội dung nhiệm vụ: Xin các người chơi hãy cố gắng sống sót tại nhà trọ trong ba ngày, ba ngày sau nhiệm vụ sẽ tự động hoàn thành. Đương nhiên, các bạn cũng có thể thử một cách hoàn thành nhiệm vụ khác.

Lời gợi ý nhỏ thân thiện của Ứng dụng Trò chơi chết chóc: Mỗi oan hồn tràn đầy căm hờn đều có nguyên nhân riêng mới trở nên như vậy đó.

Đường Cổ nhướn mày, lẳng lặng cất điện thoại đi rồi tiến ra cửa phòng.

"Cậu đi đâu vậy?" Người phụ nữ duy nhất cất giọng đầy cảnh giác.

Đường Cổ vươn tay mở cửa, quay lại nhìn cô ta: "Địa điểm của màn chơi là cả tòa chung cư này, không phải một căn phòng."

Người phụ nữ nhìn anh chằm chằm: "Chúng ta mới chỉ vừa nhận được nhiệm vụ, chẳng lẽ không nền bàn bạc trước đã rồi hẵng hành động sao? Cậu bỏ điện thoại xuống là đã chạy ra ngoài một mình ngay, hay là nhiệm vụ của cậu không giống chúng tôi? Chắc không phải cậu nhanh chân đi giấu manh mối gì đó chứ?"

Đường Cổ khẽ bật cười, anh chầm chậm quay người lại, liếc nhìn đám người một vòng rồi mới lên tiếng: "Được rồi, vậy thì bắt đầu bàn bạc đi."

Một người đàn ông có nốt ruồi bên khóe miệng nói: "Luật chơi ban nãy có nói, người chơi phải sống sót ba ngày trong nhà trọ, sau ba ngày nhiệm vụ sẽ được tự động hoàn thành, tôi cảm thấy chúng ta nên hành động cùng nhau, như vậy thì khả năng chống lại đám oan hồn cũng sẽ mạnh hơn nhiều, nói không chừng nếu may mắn thì tất cả lại cũng sống sót cũng nên?"

Người phụ nữ nhìn anh ta, cất lời: "Màn chơi này có hai cách hoàn thành, thứ nhất là sống sót qua ba ngày trong tay đám linh hồn, cách thứ hai, theo như lời nhắc thân mật gì đấy thì chắc là tìm ra nguyên nhân hình thành của oan hồn rồi phá giải nỗi thù oán của nó. Hai phương thức này không mâu thuẫn với nhau, vậy nên chúng ta có thể cố gắng tìm kiếm manh mối vào ban ngay, buổi đêm thì trốn tránh đám linh hồn."

死のゲームNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ