Chương II. Gặp gỡ hàng xóm!?

712 75 18
                                    

Chap này cũng không có gì đặc biệt:|||
_________________________Mở->>

Và cả người mẹ nuôi phù thủy..

_________________________Tua->>

" ngày ấy, ta là một kẻ lãng du lang thang trên khắp ngóc ngách của con phố dài, ta cứ đi cứ đi và chẳng có điểm đến. Cô đơn, lạc lõng là hai thứ ta cảm nhận được rõ nhất trong cuộc hành trình dài đằng đẳng này, trên quãng đường ta đi. Ta gặp em-một thiếu niên xinh đẹp và dịu dàng làm con tim lạnh lẽo của ta bổng rung rinh khi thấy nụ cười của em, ta cứ tưởng... nó đã chìm nghỉm vào tảng băng ngàn năm và chẳng thể tan chảy bởi bất cứ ai.... ta gặp và nói chuyện với em để thoả mãn nổi nhớ hằng đêm của ta về em. Thân thế của em là một thiếu gia của một gia đình giàu có, thế lực to lớn tuy vậy sự tự do của em lại bị kìm hãm mạnh mẽ, còn ta dù chỉ là một kẻ du mục nhỏ bé, nghèo hèn nhưng ta lại có được sự tự do em hằng mơ ước, nực cười thật..?.."






- Haizzz, lại là một cuộc tình chả đâu vào đâu...

Thiếu niên tóc vàng mắt xanh đang rảnh rỗi nằm phè phởn trên chiếc sofa màu xám khói đọc truyện tình giữa nam và nam.. lúc đầu, cậu chỉ đọc thể loại này vì sự hiếu kì của bản thân nào ngờ đọc xong lại bị tha hoá thế này...

Liếc nhìn đồng hồ trong điện thoại, em nhận ra mình đã chuyển đến đây được 2h đồng hồ rồi nhưng em vẫn chỉ nằm một chỗ đọc truyện trong 2h đồng hồ đó..

Tắt ngủm chiếc iphone 13, chẳng thương tiếc mà vứt cái bộp lên sofa rồi đi thẳng đến cái móc treo đồ gần đó, khoát áo khoác, quấn cái khăn choàng ấm lên rồi cầm theo cái bóp tiền toàn thẻ ngân hàng là thẻ ngân hàng để đi mua đồ ăn..

Trong đó còn có hơn một nữa là thẻ đen.. vì nếu để thẻ đen hết thì số tiền lớn quá nhân viên chỗ cậu mua đồ lại không dám quẹt thì lại chết..

Chỉ cần nhìn vào là biết nhà cậu không có gì ngoài điều kiện, thượng lưu của giới thượng lưu, giàu nhất nhì Nhật Bản hay là cả Đông Á đó chứ...

Này là cha mẹ cậu lén bỏ vô đấy, còn viết cả thư để trong cái bóp này nữa, sến quá sến quá điiii, quá là sến :))!

Sau khi lấy đủ đồ cậu bước ra khỏi căn nhà nhỏ, lại phải bước qua một lớp tường thành cao hơn cậu cả chục cen...

Cậu đi siêu thị nhỏ ở gần nhà, trên con đường vắng, cậu đi ngang qua những căn nhà xung quanh. Thanh âm vui vẻ từ những căn nhà ấy kiến cậu vừa chuyển đi không bao lâu liền thấy nhớ nhà... bóng lưng ấy trông thật lạc lõng, cô đơn... cậu chưa bao giờ đi mua đồ một mình như thế này

Lúc ở với cha mẹ, 1 là không đi 2 là đi nhưng phải đi với người hầu thân cận hoặc đi cùng với cha mẹ của cậu.. vì vậy lúc nào cũng sẽ có tiếng nói chuyện, cười đùa khác xa với bây giờ...

Nghĩ đến đây, bổng cậu thấy mình có chút giống nhân vật lang thang ấy, cô đơn.. lạc lõng. Thì ra đây là cảm giác của tự lập sao? Mặc dù không phải là tự lập hoàn toàn..

[alltake/mạt thế] Điềm tĩnh....?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ