Chương XXXIII. Hổ con khóc nhè..

73 13 7
                                    

Haiz, sắp thi rồiii😭😭😭

Buồn nhiều xíu là mắt thì 3 mấy mười mấy mà bình chọn có 6 7 8 9 🥲 mấy pà cày lại chap hay sao mắt dữ trờy

Chap trc tui có gởi ý về nhân vật bí ẩn mà không biết mn có nhìn ra không:))

Chap này xưng tôi nhá! Đổi ngôi xem coai thế nào=))

______________________________________Mở-->>

Đứa trẻ ấy từ nảy giờ không trả lời cũng không ra tín hiệu gì bây giờ bên má đã xuất hiện vệt hồng, gật đầu trả lời cậu.. Thấy thế, cậu vui chết đi được..

______________________________________Tua-->>

- Haha.. sao càng ngày em càng dễ thương thế hả, muốn về nhà cùng anh không?

Tôi buột miệng tuông ra suy nghĩ trong lòng, khi nhận ra thì đã lỡ nói mất rồi...

Tôi ngại ngùng, thật ra thì tôi nghĩ bản thân bây giờ cũng khá giống mấy tên bắt cóc trẻ em..

Đôi đồng tử vàng lấp lánh ấy một lần nữa mở to ngước lên nhìn tôi.. hẳn là em cũng không nghĩ tôi sẽ nói như lời ấy

Bổng chốc.. xung quanh im bặt không ai nói gì, tôi cười ngượng, chỉ đành xoa đầu nó bằng đôi tay lạnh buốt của mình

- Ừm.. càng ngày càng lạnh, nếu cứ ngồi ở đây anh và em sẽ sớm chết cóng đấy..

Tôi nói câu này để bào chữa cho lời vừa rồi, cũng may em ấy chẳng có nghi ngờ gì

Em gật gật đầu như thể đồng ý.. ơi em tôi ơi, trái tim tôi như vỡ nát .. em ấy thật quá tin người rồi, cuộc gặp của tôi với em chưa biết đã được 2 giờ chưa?

Nếu hôm nay, người gặp em không phải tôi thì sao chứ, em ấy đáng yêu, yếu ớt lại non dại như vậy..

Đứa trẻ vô gia cư nào cũng giống em ấy sao..? Không nghĩ nữa, tôi đã rã rời dưới áp bức của những con zombie trong tương lai gần ..nếu còn nghĩ, đầu tôi chắc sẽ nổ tung mất

Sau khi thu dọn rác của mình, tôi đã ôm em ấy vào lòng và che cho em từng đợt gió lạnh, sải bước trên quảng đường thân thuộc.. tôi chậm rãi bước về nhà.

Con đường không xa lắm, nhưng có vẻ.. em ấy đã thiếp đi.. em không còn động đậy nữa

Như chim sẻ nhỏ nằm trong ổ ấm, tôi tự hỏi bao lâu rồi em mới được ấm áp như vậy.. mùa đông đến có lẽ cũng đã gần hơn 1 tuần rồi mà em chỉ mặc lớp áo mỏng, em xanh xao tiều tụy như những người già

Sau khi về đến nhà, tôi liền kiểm tra sự sống mỏng manh của em..

Tôi đã hoảng loạn biết bao khi em chẳng còn động đậy trong vòng tay tôi khi ở trên đường, tình trạng cơ thể thậm tệ như thế, tôi không thể ngừng nghĩ đến những trường hợp xấu nhất..

[alltake/mạt thế] Điềm tĩnh....?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ