Chương 20

840 63 4
                                    

Hoàn toàn mất kiểm soát - Dr. Solo

Chương 20

Editor: Jena (wordpress jena và wattpad miknao)

Mặt hồ lăn tăn gợn sóng, Đàm Thiên lại nghĩ đến hình ảnh trong tin tức cứu hộ, trên mặt biển cũng là ánh vàng lấp lánh như thế. Cô thích biển lớn, biển lớn dung nạp trăm nghìn dòng sông, tấm lòng bao dung hết thảy. Có rất nhiều bài hát viết về biển rộng, viết về sóng nước làm con người ta bình tĩnh lại. Biển lớn có thể lấy đi phiền não, lấy đi ưu sầu, nhưng chính biển lớn cũng lấy đi em trai cô. Cô không biết sau này khi nhìn thấy biển mình còn có thể nhớ tới câu "Ngắm biển sớm mai, nhìn hoa xuân nở" [1] nữa hay không.

Trần Bác Hàm tới gặp cô, anh tới để thỉnh tội, vẻ áy náy choán đầy trên gương mặt, nhưng ai lại có tư cách đi trách anh đây? Ngoại trừ cha mẹ ra, Trần Bác Hàm hẳn là người bảo vệ Đàm Trận nhiều nhất, ngay cả người nhà cũng không biết chuyện, làm sao lại có thể đổ lỗi cho một người ngoài được?

"Tôi cho rằng dù bọn họ từng có cái gì, thì cũng đã sớm qua rồi." Đàm Thiên nói, "Ba năm rồi, tôi không nghĩ tới em ấy lại có thể giả vờ trước mặt tôi tốt như vậy."

Tâm tình Trần Bác Hàm vừa khiếp sợ vừa phức tạp, an ủi cô: "Có lẽ mọi chuyện không phải như chị nghĩ đâu."

Đàm Thiên nặng nề thở dài: "Vậy thì còn có thể như thế nào được nữa đây? Bọn họ chỉ là trùng hợp ở trên một chuyến bay thôi ư? Cậu tin ư?"

Trần Bác Hàm yên lặng.

Đàm Thiên hỏi: "Chuyện của Hạ Thiến, Đàm Trận có biết không?"

Trần Bác Hàm đành phải nói: "Lúc trước tôi có nói qua với cậu ấy, chẳng qua tôi cũng không biết khi đó trong lòng cậu ấy nghĩ gì." Hiện tại hết thảy đều đã biết.

Đàm Thiên nói: "Chuyện này không thể để cha mẹ tôi biết được."

Trần Bác Hàm gật đầu: "Đương nhiên, tôi hiểu mà."

Trần Bác Hàm thấu hiểu lòng người như thế, Đàm Thiên lại chỉ cảm thấy nực cười. Phảng phất như ngay cả một người ngoài cũng biết, Đàm Trận và Hạ Thiến cùng nhau hợp tác diễn một vở kịch hoang đường này, đối với gia đình bọn họ mà nói, còn nghiêm trọng hơn cả chuyện Đàm Trận qua đời.

"Còn chị thì sao?" Trần Bác Hàm hỏi cô, "Chị không sao chứ?"

Đàm Thiên gật gật đầu: "Tôi vẫn ổn, chỉ là rất nhiều phóng viên tụ tập ở dưới nhà, tôi không muốn quay về."

Phóng viên chẳng qua chỉ là lấy cớ, trình độ quản lý của khu biệt thự Lam Điền là hạng nhất, phóng viên không có khả năng chặn đến tận cửa nhà. Thỉnh thoảng có một hai người lảng vảng bên ngoài biệt thự, gọi điện thoại một cú, bảo vệ ngay lập tức sẽ đuổi bọn họ đi.

Điều cô không muốn đối mặt nhất không phải là phóng viên, chỉ là nói ra không khỏi quá đáng buồn, nhưng cô thật sự không chịu nổi bầu không khí bức bách trong nhà. Nếu như chỉ là đau đớn bi thương thì thôi, nhưng đằng sau đó còn có vẻ khó xử rồi giận chó đánh mèo.

[HOÀN | EDIT] HOÀN TOÀN MẤT KIỂM SOÁT - DR. SOLONơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ