Chương 38

564 43 4
                                    

Editor: Jena (wordpress jena và wattpad miknao)

-

Sau khi ngắm sao, Nghiêm Phi đẩy xe lăn đến bên cạnh lan can sân thượng, cùng Khổng Tinh Hà xem ánh đèn vạn nhà trong thành phố, cùng nhau hóng gió đêm hè.

Thịnh Dã bỗng nhiên cảm nhận được Đàm Trận từng nói với mình, diễn xuất trước sân khấu và trong phim ảnh là hai khái niệm khác nhau. Trên sân khấu sẽ không có gió, nếu như trong vở kịch có yếu tố gió, vậy các diễn viên chỉ có thể tưởng tượng. Nhưng trên phim rất khác, diễn viên sẽ đứng giữa đất trời, ngay cả khi trong kịch bản không có gió xuất hiện, thì gió cũng sẽ ùa vào. Nó xâm nhập vào ống kính, chắc chắn không khiến người ta cảm thấy dư thừa, nó sẽ làm cho mọi thứ trở nên chân thực hơn, tự nhiên hơn. Kịch bản là giả, nhưng gió là thật, nó sẽ khiến người ta tin tưởng và đắm chìm.

Giống như khi Leonardo Dicaprio và Kate Winslet dang rộng vòng tay của họ trên mũi tàu Titanic khổng lồ, họ thực sự cảm thấy phấn khích thì bây giờ cũng vậy, lần đầu tiên cậu cảm thấy gió có sinh mệnh. Chúng được sinh ra vào một giây nào đó, là một cơn gió nhẹ nhàng; cho đến một phút kia, chúng sẽ trở nên mạnh mẽ, phát ra tiếng hò hét vang trời; rồi lại ở một khắc này, chúng bình ổn tâm tình, dừng lại trên sân thượng cũ kỹ, khẽ hôn lên vành tóc ai.

Nghĩ như vậy, cái chết cũng không còn đáng sợ nữa.

Cuộc đời cũng tựa như một cơn gió, sẽ đột nhiên không có lý do mà cuồn cuộn thổi, cũng sẽ đột nhiên không có lý do mà dừng lại.

Cái chết không đáng sợ, thật ra điều đáng sợ chính là rời đi. Là sau khi rời đi, vĩnh viễn không có cách nào để quay trở lại.

Khổng Tinh Hà nhìn chằm chằm lan can sân thượng, đột nhiên hỏi Nghiêm Phi: "Anh ơi, anh có thể để em ngồi ở trên đó không?"

Cậu không dám nhìn biểu tình của Nghiêm Phi, mãi đến khi Nghiêm Phi vòng qua xe lăn đi đến trước mặt cậu, ngăn trở phong cảnh trước mắt trong phút chốc, sau đó khẽ hạ lưng, trầm mặc bế cậu lên.

Cậu được Nghiêm Phi cẩn thận đặt trên lan can sân thượng, Nghiêm Phi đứng ở trước mặt cậu, hai tay chống ở bên cạnh cậu, gần như đem cậu vây vào trong ngực mình, phòng hờ cậu ngã xuống.

Nửa người dưới của cậu đã hầu như không còn tri giác, loại cảm giác này bỗng trở nên có chút kỳ diệu, cậu không cảm thấy mình đang ngồi trên rìa sân thượng, cậu giống như một con chim non, lơ lửng giữa không trung. Nghiêm Phi đứng trước mặt cậu giống như một con chim đại bàng lớn hơn, mở ra đôi cánh che chở cho cậu.

Cậu có chút bất ngờ: "Em cứ nghĩ anh sẽ không đồng ý..."

Nghiêm Phi cúi đầu nhìn hai chân cậu, nói: "Bây giờ em sẽ không lắc qua lắc lại nữa, anh cũng không lo lắng em sẽ ngã xuống."

Khổng Tinh Hà cười: "Sao anh cứ lo lắng em sẽ ngã xuống mãi vậy?"

"... Anh không biết." Nghiêm Phi nói, "Có lẽ bởi vì đôi khi lá gan của em quá lớn."

"Lá gan của em lớn sao?" Vẻ mặt Khổng Tinh Hà hoang mang.

"Em ngay cả bơi cũng không biết mà đã dám xuống nước cứu người, lá gan còn nhỏ à?"

[HOÀN | EDIT] HOÀN TOÀN MẤT KIỂM SOÁT - DR. SOLONơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ