Thế thân
Trí Mân bị ông xã nhà mình kéo đi một đoạn, sau đó gã mới chậm rãi quay đầu nhìn em.
"Không ngờ được cậu cũng can đảm như vậy"
"Thật ra nếu đi một mình mà bị lũ con trai chọc ghẹo thì tôi tuyệt đối sẽ không ngu ngốc làm ra hành động gợn đòn như vừa rồi đâu, chẳng may bị đánh, tôi làm sao chống trả được?"
Chính Quốc đưa tay sờ gò má của Trí Mân, dường như bắt đầu thích chạm vào hai cái bánh bao xinh xinh này, rất dễ chịu.
"Đây là ỷ có tôi bên cạnh nên làm càng sao?"
"Cũng gần như là vậy, chẳng lẽ anh sẽ trơ mắt nhìn tôi bị tên kia đánh sao?" Trí Mân thản nhiên đáp.
Điền Chính Quốc nhướng mày, cũng không trở lời câu hỏi của Trí Mân. Quả thật nếu hiện tại có người dám động vào người của gã, thì tuyệt đối phải nhận lấy hậu quả nghiêm trọng, như Triệu Thanh Liên trước kia tát Trí Mân một cái, lúc này danh vọng trong giới giải trí đã giảm đi một nửa. Thậm chí, một ít scandal tình cảm lằng nhằng của cô ta trước đây bị công ty gượng ép đè xuống cũng được moi lên, khiến không ít người trở mặt thành anti. Từ một nghệ sĩ thanh cao trở thành một nữ diễn viên có vô vàn thị phi.
Sau vụ việc của Tô Thái Viễn kia, hai người cũng không còn tâm trạng vui chơi gì nữa. Điền Chính Quốc đưa Trí Mân đi ăn xong liền về nhà, công việc hôm nay của em tạm thời đã được chuyển giao cho người khác.
Lúc Kim quản gia ra mở cửa có thấp giọng nói gì đó với Chính Quốc, thân thể gã nhất thời cứng đờ, khuôn mặt thường ngày không thể hiện quá nhiều cảm xúc chợt rung động. Mà Trí Mân lúc này nhìn thấy người ngồi trên sofa, đồng dạng cũng sững sờ không tin vào mắt mình.
Trong một khoảng khắc khi chàng trai kia nghiêng đầu qua, trái tim Trí Mân giống như ngừng đập vậy. Cảm giác đau xót tràn ngập lòng ngực và tâm trí em. A, giống thật! Từ phản ứng của Chính Quốc có thể nhìn thấy gã rất quan tâm đến chàng trai này, mà khuôn mặt của y và em lại giống nhau đến mức người ngoài nhìn vào còn nghĩ hai người chính là anh em sinh đôi! Trừ đôi mắt ra, quả thật giống đến không ngờ!
"Quốc, anh rất nhớ em" Chàng trai nhìn thấy bọn họ thì cũng hơi giật mình bởi khuôn mặt của Trí Mân, sau đó mừng rỡ nói. Thân thể nhào vào vòng tay Chính Quốc, mà gã cũng không hề né tránh, vội ôm y vào lòng.
Trí mân nhắm mắt lại, cố gắng khống chế thân thể đang run rẩy của mình, nặn ra một nụ cười: "Nếu anh có khách thì tôi về phòng trước"
Em bước nhanh về phía cầu thang, chỉ sợ đứng đây thêm một giây nào nữa thôi, thì em sẽ không chịu nổi mà rơi nước mắt. Một lần là đủ! Chỉ một lần khóc vì gã là quá đủ rồi! Người này đã nói rõ trách nhiệm của em khi về đây là là ấm giường kia mà, em còn hi vong cái gì nữa?
Nhưng ngay lúc Trí Mân xoay người đi, cổ tay lại bị người ta nắm chặt.
"Cậu ấy là..." Chàng trai kia cũng nhận thấy có chút khác thường, vội ngẩng đầu nhìn Chính Quốc.
BẠN ĐANG ĐỌC
[jjk.pjm] Trí Mân - Em chạy không thoát
Fanfiction[chịu khó đọc phần ở cuối giúp mình nhé] Bố em nợ nần chồng chất, đem em bán cho một người đàn ông xa lạ làm chồng. Gã nói gã không yêu em vậy vì sao luôn cố chấp giữ em bên người ? Bốn năm khước lục chia xa Lần nữa gặp lại Liệu có phải là duyên nợ...