Liệp Tửu Ca (3)

56 3 0
                                    


Tập 3


Thật lâu trước kia, Đồ Lệ đã đem Kính Huyền đặt vào trong lòng.

Nàng lần đầu tiên quen biết hắn là vào năm Mân Nguyên, khi đó Trung Nguyên Lương quốc ở Tây Cảnh cùng Địch Nô phát sinh trận Mạc Nam, Đại tướng quân Anh Dụ thống lĩnh quân đoàn hơn mười vạn kỵ binh hai lần dẫn quân tác chiến với chủ lực Thiền Vu, đại thắng toàn thắng. Giảm đáng kể mối đe dọa của Địch Nô ở phía đông đối với quận tốt, làm cho Địch Nô ở Tây Cảnh bị cô lập hơn.

Từ khi thề sư xuất phát trải qua nửa năm, Đại Tư Mã đại tướng quân rốt cục mang theo đầu của hai kẻ lãnh đạo Địch Nô Thiền Vu cùng vạn tướng sĩ phong trần mệt mỏi trở về. Đại quân chậm rãi xuyên qua Thiên An Môn, dân chúng thành Trường An la núi hét biển, vừa hát vừa nhảy, trên bầu trời đô thành nổi lên những chiếc tơ đỏ uốn lượn, hoa giấy màu sắc cùng với tiếng cười nói vui vẻ phát ra từ tận đáy lòng.

Sau khi đại quân vào An Môn, được hoàng lệnh đặc biệt đi bằng đường giữa ở phố Chương Đài (hai đường trái phải được dân chúng thông hành, trong đó đường giữa là đường chuyên dụng của Hoàng gia), phố Chương Đài nối thẳng tới thành nam bắc ở Trường An, đi thẳng mấy chục dặm là đến Vị Ương cung tọa ở phía nam thành, dân chúng bình dân ở Lý Phường xa xa phía bắc thành, vì nghênh đón các tướng sĩ anh dũng khải hoàn trở về, tự phát chạy tới xung quanh An Môn, chặn hai bên đường Chương Đài đến không thông suốt.

Đợi đến khi mặt trời phá mây mà ra, kỵ binh cầm đầu đại quân khiêng cờ mới xuất hiện trong động cửa vòm, sau đó, các chiến sĩ mặc huyền giáp xếp hàng chỉnh tề đi vào thành, không ngoại lệ vẻ mặt uy nghiêm, bước chân nhất trí phát ra từng trận âm thanh vang dội.

"Tướng sĩ triều ta thật uy phong!"

"Khí thế anh dũng như vậy mới có thể bất khả chiến bại!"

"Nhìn những thiết kỵ này kìa!"

"Hảo gia hỏa, những vũ khí này đều là thấm đẫm máu người!"

......

"Tiểu Ngọc, đừng đi về phía trước nữa."

Một đám đầu người áo vải thô ráp chen chúc, Đồ Lệ cùng Tiểu Ngọc mặc y phục tơ lụa trà trộn vào trong đó.

Dáng người Đồ Lệ mặc áo trắng tương đối cao gầy, mái tóc đen dày, như thác nước trút xuống sau lưng, cùng với đuôi tóc buộc một dải ruy băng màu đỏ rộng nửa ngón tay, so với y phục màu sắc chói mắt, làn da trắng nõn chạm một cái liền đỏ mới là nổi bật nhất, khuôn mặt phấn ngậm sắc xuân, hai mắt hạnh sáng ngời, dưới tướng mạo bình thường của người qua đường, ánh mắt thẳng tắp nhìn thấy Tiểu Ngọc.

"Lại không gọi tỷ tỷ ta nữa." Tiểu Ngọc nháy mắt, tản ra vẻ xinh đẹp hoàn toàn khác với nữ tử bình thường quanh người.

Đồ Lệ thấy người bên ngoài đã điên cuồng đến gần, cố gắng kéo nàng ấy: "Ngươi sẽ ngã."

Tiểu Ngọc nghe tiếng đưa tay đẩy người chật chội ra, xa xa nắm lấy tay Đồ Lệ.

[Dịch][Quyến Tư Lượng] Những câu truyện ngắnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ