Tuân Hỏa (7)

54 3 0
                                    


07

Kính Huyền lần thứ hai gặp Đồ Lệ cũng không phải tại ngày đại hôn.

Mà là ở doanh trại nô lệ biên giới phía tây Thích quốc giáp với Tuân quốc, là con đường hắn cùng soái vương sư chuẩn bị thừa thắng cho Huỳnh quốc một kích cuối cùng.

Địa giới kia có khung cảnh tự nhiên, hai nước cách nhau một dòng sông. Hắn nhìn thấy bên kia sông là quan nô mặc quần áo bẩn thỉu đơn bạc đi chân trần bên bờ sông trong mùa đông giá rét, hết lần này đến lần khác di chuyển cát đá nặng nề.

Họ không có nơi nào để trốn thoát, nô lệ chạy trốn một khi bị bắt chỉ có thể bị các quốc gia khác đem trả về quê hương như thường lệ.

Kính Huyền ở trong đoàn ẩn nấp chú ý tới đám thần thiếp ti tiện kia, có một nữ tử gầy yếu phủ đầy bụi bặm cũng không che dấu được vẻ đẹp của mình.

Mái tóc đen như cỏ khô của nàng lộn xộn rơi vào tấm lưng khô héo, đang quỳ bò trên mặt đất chịu đòn roi, góc cạnh nham thạch bén nhọn mà đầu gối nàng quỳ xuống mặt đất không lâu đã phiếm ra màu đỏ nhạt.

Roi da thô ba ngón không lưu tình đánh vào người nàng, mà nàng chỉ căng khuôn mặt trong trẻo, mặc cho roi rơi vào toàn thân da thịt bong tróc cũng không kêu ra tiếng.

Kính Huyền làm chậm tốc độ ngựa, hỏi võ tướng đã dò xét rõ ràng tình hình đường đi.

"Bên kia là chuyện gì xảy ra?"

"Hồi đại vương, chỉ là một nữ nô lệ vô tình giết người."

"Vì sao lại giết người?"

"Là vì tự vệ, có nam nô muốn ở trong chuồng làm việc bất chính với nàng, ngược lại mất mạng."

Võ tướng dường như cũng có hứng thú với nữ nô lệ ven sông.

"Một nữ tử bần yếu, lại có thể tay nhận lực lượng chênh lệch, thật sự kinh người."

Giết người đền mạng, ở Thích quốc luật pháp nghiêm minh quốc độ không thể biện minh. Nhưng vì sao dưới điều kiện tiên quyết nữ tử địa vị thấp hơn nam tử, một nữ nô tội giết người không thể tha thứ lại chỉ bị roi hình?

Chân tướng ở trong lòng Kính Huyền rơi xuống đá nứt ra ——.

Nàng là nữ nhi của Thích Vũ Quân, nàng sẽ không cam chịu lăng nhục bực này, tự nhiên có thể tay ngang nam tử bình thường.

Thuận theo tự nhiên chính là, khi đó hắn cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể dẫn vương sư dũng mãnh đi lướt qua Đồ Lệ của hắn.

Tổ tiên dũng cảm của hắn trước đây đã cùng Tây Địch bộ lạc giằng co trăm năm, vì bắt được Huỳnh quốc, hắn ước chừng tổn hại bảy ngàn tinh binh.

Bảy ngàn cốt huyết không thể vô ích, hắn phải nắm chắc thời cơ, nhất cử phá rách xã địch.

Hắn đã phải trả cái giá đau đớn khi giết chết huynh trưởng của mình, ngồi lên vương tọa đầy gai, nhất định phải tiếp tục đi đến, đại triển hồng nghiệp.

Sau đó, Kính Huyền thành công. Hắn một đường giết chóc đến đô thành Huỳnh quốc đến nỗi máu trong thành ba ngày ba đêm đều không thể khô cạn, hắn lại tự tay cắt đầu thủ lĩnh bộ lạc ném vào khu săn bắn.

[Dịch][Quyến Tư Lượng] Những câu truyện ngắnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ