Tiểu Giang ở trong phòng khách đi qua đi lại, muốn lén nhìn vào phòng ngủ xem có động tĩnh gì không, nhưng lại không dám manh động. Cậu ta không hiểu nổi Văn Thệ Xuyên kia là thần thánh phương nào, cũng không hiểu ông chủ nhà mình bây giờ đang ở trong tình trạng thế nào, chỉ có thể phí công đi tới đi lui trong phòng khách, thỉnh thoảng ra ban công nhận điện thoại, tận lực thu dọn tàn cục cho Phó Hành Vân.
Nhận phần lương của trợ lý, làm phần việc của người đại diện, cuộc sống đúng là không dễ dàng, Tiểu Giang thở dài.
Qua một hồi lâu, cửa phòng ngủ mở, Tiểu Giang vội chạy qua xem, Văn Thệ Xuyên đi ra hỏi ngắn gọn: "Trong nhà có viên C sủi không?"
Tiểu Giang mờ mịt: "Không biết, chắc là có..."
"Không có thì đi mua, mua loại bình thường nhất là được rồi, cho vào nước ấm."
Lời còn chưa dứt, hắn đã quay vào phòng ngủ, còn đóng cửa lại. Tiểu Giang xuống tiệm thuốc dưới lầu mua viên uống C sủi, đến khi thuốc nằm trong tay mới đột nhiên kịp phản ứng, tại sao mình để cho Văn Thệ Xuyên sai phái rồi. Nhưng cậu rất nhanh lại nghĩ, trạng thái của Phó Hành Vân bây giờ quá đáng sợ, xem ra chỉ có Văn Thệ Xuyên mới biết phải xử lý như thế nào.
Tiểu Giang ba chân bốn cẳng chạy về, rót một cốc nước ấm lớn, ném viên C sủi vào, viên thuốc hòa tan "xèo xèo" trong nước, hương quýt ấm áp lập tức tỏa ra. Cậu ta nhẹ nhàng gõ cửa phòng ngủ, Văn Thệ Xuyên mở cửa thò đầu ra, nhận ly nước thấp giọng nói "cảm ơn", không chờ Tiểu Giang kịp nói gì, lại đóng sập cửa vào.
Trong phòng ngủ, toàn bộ ánh sáng đã bị tấm màn dày che lại, Phó Hành Vân nằm giữa chiếc giường lớn mềm mại, dường như đang ngủ say, nhưng chân mày vẫn bất an nhíu, môi mím chặt, thi thoảng thân thể còn run lên như đang trải qua một cơn ác mộng gian nan.
Văn Thệ Xuyên đi chân trần đạp lên tấm thảm lông thỏ dày, ngồi bên mép giường, vươn tay nhẹ nhàng gạt tóc mái của Phó Hành Vân, lộ ra cái trán trơn bóng và đôi mắt nhắm chặt. Từ biệt nhau mấy năm trời, Phó Hành Vân đã bớt đi tính trẻ con, nhưng dáng vẻ lúc ngủ thì vẫn không hề thay đổi.
"Uống nước rồi ngủ tiếp." Văn Thệ Xuyên gọi anh.
Phó Hành Vân không phản ứng, bực bội trùm chăn che đầu. Văn Thệ Xuyên vừa ôn nhu vừa kiên quyết kéo chăn ra, dùng cách cũ đánh thức anh dậy —— nắm lỗ mũi. Quả nhiên, Phó Hành Vân nằm trong chăn phí công đạp đạp chân, mở mắt. Ánh mắt anh hãy còn mê mang, có chút dư vị của phản ứng bị kích phát, sắc mặt tái nhợt, khớp ngón trỏ bị cắn máu me be bét, nhưng máu đã ngừng chảy, trên ngón tay trắng nõn toàn là vết máu khô.
Văn Thệ Xuyên dùng một tay đỡ lưng anh, tay kia cầm cốc nước, cho anh uống từng ngụm nước ấm có vị quýt thơm ngọt. Phó Hành Vân tựa như một đứa bé ngây ngô, nuốt từng miếng nhỏ, uống hết một ly nước mất thời gian rất lâu. Văn Thệ Xuyên thả cái ly không xuống, dùng ngón cái và ngón trỏ lau đi vệt nước bên khóe môi Phó Hành Vân, đặt anh nằm xuống.
Phó Hành Vân lại vùi mình vào nệm mềm, chôn nửa khuôn mặt trong gối đầu, hé nửa mắt nhìn Văn Thệ Xuyên mở hộp thuốc, nâng tay anh lên, rửa sạch ngón tay rồi bôi thuốc băng bó lại. Phó Hành Vân sợ đau, Văn Thệ Xuyên làm nhẹ đến không thể nhẹ hơn nữa, nhưng anh vẫn thi thoảng vô thức muốn giật tay ra, Văn Thệ Xuyên vừa bôi thuốc vừa dỗ dành, còn nhẹ nhàng thổi thổi lên vết đau.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit/Hoàn] Bên Dưới Đóa Hồng
RomanceHán Việt: Mân côi chi hạ Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Gương vỡ lại lành, Giới giải trí, Đô thị tình duyên, 1v1 Đạo diễn tài hoa phúc hắc hơi có tính chiếm hữu (công) x Minh tinh hiếu thắng ngạo...