Chương 15

385 52 6
                                    

Doãn Kỳ và Chí Mẫn hiện tại đang ở trong một cửa hàng thời trang của trung tâm thương mại, nói là đến để mua thêm quần áo nhưng từ nãy giờ chỉ có mình y là chuyên tâm lựa đồ thôi còn cậu cứ đứng một bên im lặng như người mất hồn vậy.

- Nè Mẫn Doãn Kỳ!

- Hả!?

Chí Mẫn đột nhiên vỗ vào lưng một cái làm cậu giật mình kêu lên một tiếng.

- Cậu thấy trong hai cái áo này, cái nào hợp với tôi hơn đây hả?

Cậu nhìn hai cái áo y đang cầm trên tay, không quá năm giây đã đưa ra câu trả lời.

- Cái bên trái nhìn hợp với cậu hơn!

- Vậy tôi sẽ mua cái áo này!

Chí Mẫn cất cái áo kia về chỗ cũ rồi lại quay sang nhìn cậu.

- Cậu làm sao vậy, từ lúc vào đây thần sắc cậu không được ổn cho lắm. Bộ có chuyện gì hả?

Cậu đưa mắt nhìn y, lưỡng lự một hồi cũng lên tiếng.

- Có phải cậu cũng có quen biết với Kim Thạc Trân từ trước không?

Y nghe hỏi xong liền bày ra vẻ mặt ngạc nhiên.

- Cậu nhớ lại hết rồi hả?

- Vậy là cậu cũng có quen biết anh ta từ trước?

Cậu không trả lời mà đặt câu hỏi ngược lại cho y.

- Đúng là tôi có quen biết với anh ta, anh ta học cùng trường với tôi năm cấp hai. Anh ta ít nói lắm lại còn trầm tính nên tôi cũng không hay bắt chuyện với anh ta, cho đến cái hồi gia đình cậu chuyển từ dưới quê sang Bắc Kinh và vô học cùng lớp với tôi, tôi mới được tiếp xúc và nói chuyện với anh ta nhiều hơn!

- Nói như vậy cậu hẳn biết rất nhiều chuyện giữa tôi và anh ta trước kia đúng chứ?

- Tất nhiên!

- Vậy thì cậu mau kể hết những gì cậu biết chỗ tôi nghe đi!

Doãn Kỳ thúc giục, cậu thật sự rất muốn biết nhiều chuyện của trước kia hơn nữa.

- Tôi sẽ kể nhưng trước tiên cậu phải trả lời câu hỏi vừa nãy của tôi!

- Tôi vẫn chưa có nhớ lại gì hết, chỉ là đôi lúc những hình ảnh mờ hồ kì lạ nó lại xuất hiện trong đầu tôi. Chính mẹ của Thạc Trân ngày hôm qua đã kể cho tôi nghe việc tôi bị tai nạn rồi dẫn đến mất trí nhớ.

- Ra là mẹ anh ta đã nói cho cậu biết.

- Vậy bây giờ cậu kể cho tôi nghe những chuyện cậu biết có được không?

- Ra chỗ khác rồi chúng ta cùng ngồi xuống rồi nói chuyện!

Y móc cái áo trả về chỗ cũ lôi lôi tay kéo cậu rời khỏi cửa hàng thời trang sang bên quán cà phê ở hướng đối diện.

*****

- Cậu hồi đó với bây giờ cũng chả khác nhau là mấy, có điều lúc chưa bị tai nạn lúc nào cũng bám lấy Kim Thạc Trân như sam. Một tiếng cũng anh Trân, hai tiếng cũng anh Trân. Cứ mỗi lần tôi rủ cậu đi chơi là y như rằng câu trả lời lúc nào cũng là "Xin lỗi nha tôi có hẹn với anh Trân rồi không đi cùng cậu được". Thề luôn là những lúc như vậy tôi ghét cậu đã man, đồ thứ có trăng quên đèn, mê trai bỏ bạn thân!

[Jinga] Kim tổng, vợ ngài lại gây chuyện nữa rồi! Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ