Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad và WordPress của blog! Vui lòng đọc đúng nơi, đúng chỗ. Cảm ơn mọi người rất nhiều!
Trương Cực nhìn lướt qua, giơ tay lên cẩn thận dán lại cho cậu, khẽ hỏi:
"Bé cưng, còn khó chịu không?"
Trương Trạch Vũ thừ người nhìn anh, thực ra ban nãy cũng có khó chịu một lúc, hình như đột nhiên ngửi thấy mùi gì đó, giống như hương tùng trúc trong nắng xuân tháng 3, có chút nồng đậm lại có chút tươi mới. Mùi hương đột nhiên xuất hiện này giống như một đám lửa được đốt ở Liêu Nguyên, Trương Trạch Vũ cảm thấy tứ chi không sức lực, đến ngay cả ngực cũng thấy hơi đau. Nhưng cũng chỉ trong chốc lát tầm 2 phút vậy thôi, mùi hương đó không thấy nữa, cậu lại quay về trạng thái bình thường.
Cậu bỏ tay Trương Cực đang khoác lấy cổ cậu xuống:
"Bây giờ vẫn ổn, ban nãy đột nhiên ngửi thấy mùi gì đấy."
Trương Trạch Vũ chưa từng ngửi thấy chất dẫn dụ của Trương Cực, chỉ nghe nói là tuyết tùng, nhưng lớn như vậy rồi, tuyết tùng có mùi gì cậu cũng chịu, huống chi, một cái cây thì có cái mùi gì cơ chứ? Trước đây còn chưa phân hóa thì thôi không nói làm gì, giờ phân hóa thành Omega rồi, Trương Cực càng giữ tin tức tố của anh ấy kín muốn chết luôn được đi ấy chứ.
Trương Cực "ồ" một tiếng, chắc chắn là cái tên Tô Tân Hạo thần kinh kia lại phóng tin tức tố lung tung đây mà. Cậu đá mạnh vào chân Tô Tân Hạo, đối phương kêu lên một tiếng, Liễu Phương và Thẩm Mộ Di cũng tạm dừng chủ đề đang trò chuyện lại nhìn Tô Tân Hạo, miếng cánh gà trong miệng Chu Chí Hâm cũng bị dọa cho rơi mất, có chút ảo não vỗ cậu:
"Lên cơn gì đấy a!"
Trương Cực ném qua một ánh mắt sắc lẹm, ngón trỏ và ngón cái cọ vào nhau. Tô Tân Hạo lại bực bội nhắm mắt lại, bỏ đi, Trương Cực có tiền.
"Không có gì, không có gì. Đầu con có bệnh, mọi người tiếp tục ăn đi."
Thẩm Mộ Di trợn mắt, lại quay sang gắp thức ăn cho Liễu Phương.
[Sao đá tớ? Bị dở à?]
[Giữ tin tức tố của cậu cho tốt đi, dọa đứa nhỏ nhà tớ rồi.]
Tô Tân Hạo ngẩng lên nhìn Trương Cực, biểu cảm khó hiểu treo trên mặt, hôm nay cậu biết phải ăn cơm cùng bốn Omega, nên đã đeo vòng ức chế cẩn thận rồi có được không!
[Cậu hâm à, tớ đeo vòng ức chế rồi mà, hơn nữa đại ca à, vòng tay cậu hết điện rồi, cậu không biết hả?]
[???]
Trương Cực nhấc tay lên nhìn một cái, vòng tay quả nhiên hết điện rồi. Cậu không thích đeo vòng ức chế, cảm giác đó rất khó chịu, vậy nên cậu thường hay đeo vòng tay ức chế hơn. Thứ này chắc mấy phút trước mới hết điện, nhưng Trương Cực cậu bình thường rất biết cách khống chế tin tức tố vậy nên chắc là chỉ có Trương Trạch Vũ gần cậu nhất nên mới ngửi thấy.
[Tớ dị ứng với tin tức tố của em ấy, chắc tương tự vậy, em ấy ngửi thấy tin tức tố của tớ cũng không thoải mái gì.]
BẠN ĐANG ĐỌC
trans/full| chất gây dị ứng là không biết làm nũng nhất
Hayran KurguTác giả: Thái Bảo Tiểu Bảo/ 菜宝小宝, Tầm Nam/ 寻喃 Link gốc: 过敏原是最不会撒娇了 https://yaoyaobuchicaicai.lofter.com/post/4c2b5c12_2b4373a74 Dịch: Đẩu ☑️ BẢN DỊCH ĐÃ ĐƯỢC SỰ CHO PHÉP CỦA CẢ 2 TÁC GIẢ! Vui lòng không re-up, không chỉnh sửa,... Không đảm bảo dịch...