CHƯƠNG 50

7K 154 2
                                    

Chương 50: Con trai của cậu, ta đã tìm được rồi.

Khi Lục Thiên Hạo nhìn thấy Đinh Nhu trong một phòng khách sạn, gần như là không nhận ra đây là mẹ của mình. Tính ra thì anh đã không gặp Đinh Nhu suốt 18 năm rồi. Đinh Nhu trong trí nhớ của anh luôn ăn mặc gọn gàng sạch đẹp, phú quý tỏa khắp người, mặc dù phong cách đó thoạt nhìn như nhà giàu mới nổi, nhưng ít nhất vẫn hơn lúc này. Khuôn mặt tiều tụy không chịu nổi, hai mắt hốc hác, những nếp nhăn hằn sâu đến mức như kẹp được cả ruồi bọ. Một người mới hơn năm chục tuổi mà nhìn còn già hơn cả bác gái hơn sáu chục. Vẻ ngoài già cả thì cũng tạm chấp nhận, nhưng cả người Đinh Nhu đều tràn đầy một cảm giác u uất, tuyệt vọng, khiến người ta rất dễ liên tưởng tới bốn chữ: nghèo túng khốn khổ.

Sao lại có thể ra nông nỗi này?

Lục Thiên Hạo đứng yên nhìn Đinh Nhu co người ôm lấy đầu gối run run trong một góc, không biết nên nói gì cho phải.

Đinh Nhu chú ý thấy trước mặt có người, hơi lo lắng và sợ hãi từ từ ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy mặt của Lục Thiên Hạo, trong mắt lộ ra vài phần nghi ngờ. Có thể thấy là bà ta đã không còn nhận ra con trai của mình nữa rồi.

Năm đó khi bà và Lục Quốc Cường ầm ĩ về chuyện ly hôn vì tài sản, hai người cũng vì quyền nuôi nấng Lục Thiên Hạo mà cãi nhau đến mức mặt đỏ tai hồng. Nhưng khác với những cặp vợ chồng đã ly hôn khác đấu tranh gay gắt để giành quyền nuôi con, hai người họ lại cố gắng để đùn đẩy quyền nuôi con cho đối phương. Dù sao thì Lục Thiên Hạo cũng không phải là con ruột của họ, nuôi thêm một đứa bé sẽ tốn thêm một phần chi tiêu, ai trong hai người bọn họ đều không muốn nuôi Lục Thiên Hạo. Cuối cùng vẫn là Lục Quốc Cường nhượng bộ miễn cưỡng đồng ý tiếp nhận quyền nuôi con, nhưng khi phân chia tài sản cũng lấy lý do đó để đòi thêm mấy chục vạn.

Khi ly hôn thì tìm mọi cách để đùn đẩy quyền nuôi con, sau khi ly hôn tất nhiên là Đinh Nhu cũng sẽ không để ý tới Lục Thiên Hạo. Cho nên nhiều năm qua, bà ta vẫn chưa từng gặp Lục Thiên Hạo, chỉ liên lạc có vài lần, nhưng đều là Lục Thiên Hạo gọi cho bà ta vào đêm giao thừa. Hơn nữa mỗi lần đều chưa nói được hơn hai câu đã cúp máy.

Nhiều năm không gặp, lại không để tâm tới, sao mà có thể nhớ rõ được bộ dạng "con trai" của mình đây?

Lục Thiên Hạo yên lặng nhìn với Đinh Nhu hai giây, vẫn chưa nói cái gì cả, mặt không đổi sắc xoay người đi ra khỏi phòng. Trịnh Hoằng Nghị cũng đi theo sau anh. Lý Cương và Trương Cường liếc nhau, phất phất tay với chiếc camera trên một góc trần nhà. Lục Thiên Hạo và Trịnh Hoằng Nghị đều đã nhìn thấy chiếc camera này khi bước vào phòng, chỉ là bọn họ nghĩ nó là dùng để giám sát Đinh Nhu nên không để ý nhiều. Trước màn hình theo dõi ở phòng bên cạnh, một ông lão tóc hoa râm đang nhìn vào màn hình với vẻ mặt khiếp sợ, cả người run rẩy, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Quá giống, quá giống. . . . . . . ."

Lục Thiên Hạo im lặng đi xuống lầu, bước vào một quán cà phê ở tầng dưới, ngồi ngẩn người, một lúc sau mới nói: "Bà ấy không nhớ tôi. Khi bà ấy và cha tôi ly dị trên tòa, cả hai người họ đều không muốn quyền nuôi con. Tôi nghĩ là do tôi không nghe lời, không hiểu chuyện, cho nên bọn họ mới không cần tôi. Sau khi lớn lên mới hiểu, cho dù tôi có nghe lời, có hiểu chuyện tới mức nào thì bọn họ cũng sẽ không cần tôi."

[HOÀN] MÃNH NAM SONG TÍNH BỊ THỊT ĐẾN MANG THAI (ĐAM MỸ - EDIT)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ