CHƯƠNG 88

4.4K 118 3
                                    

Chương 88: Trịnh Đại thiếu và quân bỉ dâm loạn tại văn phòng, người bị ch!ch bắn và người bị kẹp bắn!

Dưới tác động của trọng lực, Trịnh Hoằng Bác nuốt trọn dương vật của Từ Chính Huy, miệng lỗ bị căng ra, chim bự vừa dài vừa cứng nhồi đầy trong lỗ đít của anh, còn đâm vào chỗ sâu không tưởng.

Lăn giường cùng tên quân bỉ này vài ngày, Trịnh Hoằng Bác vẫn không thể nào thích ứng với thứ to lớn của hắn, lỗ thịt chật hẹp như bị căng ra hết cỡ, cảm giác khi bị dị vật xâm nhập vừa trướng trướng lại vừa thấy tê tê, thịt lỗ dán sát lên trên gậy thịt, ngay cả hình dạng gân xanh như thế nào cũng có thể cảm nhận được.

Ánh mắt Từ Chính Huy nóng rực nhìn chằm chằm vào mặt Trịnh Hoằng Bác, nhìn vẻ mặt vừa khó chịu lại vừa hưởng thụ của anh, khóe miệng Từ Chính Huy cong lên, nụ cười vừa tà dâm lại vừa có chút dịu dàng.

"Ưm. . . . . . ." Trịnh Hoằng Bác rên nhẹ một tiếng, miệng hơi hé ra thở nhẹ nhàng. Tầm mắt của Từ Chính Huy tập trung vào cánh môi mỏng đỏ mọng của anh, lại cường thế hôn lên, đồng thời gậy thịt thô cứng cũng rút ra một chút, rồi lại dùng sức đâm cả vào, cứ rút ra lại đâm vào, cắm rút liên tục với biên độ nhỏ.

"Ư. . . . . . . Ư ưm. . . . . . Ư. . . . . . ." Môi lưỡi của Trịnh Hoằng Bác đều bị xâm chiếm dã man, hai tay đặt lên bờ vai rộng lớn của Từ Chính Huy, không biết là đang đẩy ra hay là đang cầu xin được cắm rút hung ác hơn nữa.

Từ Chính Huy hôn một lúc lâu mới buông tha cho hai cánh môi mỏng của Trịnh Hoằng Bác, cười nói: "Trịnh tổng, sướng không cưng? Cái miệng nhỏ phía dưới này của em kẹp cũng chặt quá đấy, tôi nhớ rõ tối qua đã đút nó ăn no rồi mà, mới nửa ngày không gặp mà đã đói khát tới vậy rồi. Trịnh tổng, em nói xem có phải em thiếu đụ lắm không, hửm?"

Trịnh Hoằng Bác lại thở hổn hển hai hơi, đôi mắt nâng lên, hai mắt dưới cặp kính vừa mơ màng lại vừa tỉnh táo, thoang thoảng hơi nước ẩm ướt bên trong, trên mặt cũng hiện lên từng mạt ửng hồng. Bộ dạng này khác một trời một vực so với hình tượng tinh anh, thông minh tài cán ngày thường.

Từ Chính Huy thấy miệng khô lưỡi khô, lại cúi đầu xuống gặm cắn cổ của Trịnh Hoằng Bác.

Trịnh Hoằng Bác giật mình, vội vàng đẩy đầu của hắn, nói: "Anh đợi chút đã, không được lưu lại dấu vết ở chỗ có thể nhìn thấy được."

Từ Chính Huy không để ý tới sự chống cự của anh, mút mạnh một cái ở gần hõm vai của đối phương, lưu lại một dấu hôn đỏ tươi, lại dùng răng nanh cắn vài cái, mới cười nói: "Có sao đâu, để đám ong ong bướm bướm bên ngoài biết cưng là hoa đã có chủ, để bọn họ bớt nhớ thương. Không nói đâu xa, cô thư ký cứ gần em là ra vẻ thẹn thùng kia, váy ngắn tới mức lộ cả quần lót, cúc áo sơ mi cũng tháo thấp tới mức lộ cả rãnh ngực, đến thằng ngốc cũng nhìn thấy cô ta cố ý câu dẫn em, đừng có nói là em không biết!"

Trịnh Hoằng Bác tận lực xem nhẹ sự ghen tuông trong lời nói của hắn, nói: "Cô ta mặc thế nào tôi không quan tâm, tôi chỉ đánh giá cao năng lực làm việc thôi."

Từ Chính Huy nhìn vào mặt của anh một lúc lâu, cười dâm dâm, nói: "Nhưng cô thư ký kia của em có lẽ còn không biết mình đang quyến rũ một thành viên hội người mù, chắc cô ta có nằm mơ cũng không ngờ là Trịnh tổng vừa khôn khéo vừa phong độ mà mình yêu mến lại chỉ thích đàn ông. Cho dù cô ta có cởi sạch đồ thì em cũng không cứng được. Trịnh tổng, em nói xem nếu cấp dưới biết em chỉ thích bị đàn ông ch!ch, bọn họ sẽ nghĩ thế nào đây? Giờ tôi thực sự rất muốn cứ thế bế em ra ngoài, hung hăng ch!ch em trước mặt bọn họ, để bọn họ nhìn bộ dạng bị tôi ch!ch của em."

[HOÀN] MÃNH NAM SONG TÍNH BỊ THỊT ĐẾN MANG THAI (ĐAM MỸ - EDIT)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ