CHƯƠNG 96

4K 102 7
                                    

Chương 96: Tình đơn phương của chú Tiền. Ba Thẩm say rượu, chủ động hôn môi, sờ gậy thịt bự

Sự thật tàn khốc bày ra trước mắt một cách tàn nhẫn, trong lòng Thẩm Quảng Vũ cảm thấy kinh hãi.

Nhiều năm qua như vậy, ông vẫn nghĩ cái chết của cha là do sự lừa gạt của Tống Thừa Văn gây ra, nhưng hóa ra hết thảy đều là mưu kế của cha mình.

Cha đúng thật là lợi hại!

Thẩm Quảng Vũ im lặng cười khổ.

Chú Tiền im lặng thật lâu rồi mới nói: "Những gì bang chủ đã làm. . . . . . . . . mặc dù đối với cháu mà nói thì quá mức tàn nhẫn, nhưng ta có thể hiểu được. Dù sao bang Tam Hợp cũng là tâm huyết cả đời của ông ấy, nếu ông ấy không bị ung thư gan giai đoạn cuối, thời gian không còn nhiều, nhất định là ông ấy sẽ không dùng biện pháp quyết liệt như vậy để khiến cháu trưởng thành."

Thẩm Quảng Vũ cười nhẹ, nụ cười lộ ra vẻ chua xót vô tận, lại giống như đang áp chế cơn giận, ông nói: "Dụng ý của cha cháu cũng có thể hiểu, từ nhỏ đến lớn ông ấy vẫn luôn rất nghiêm khắc đối với cháu, mỗi ngày đều bị ép học cái này học cái kia. Từ lúc cháu được 10 tuổi, ông ấy đã dẫn theo cháu đi học xử lý công việc lớn nhỏ của bang phái. Mặc dù mỗi ngày đều rất vất vả, nhìn thấy mấy bạn nhỏ khác có thể chơi đùa vui vẻ cháu cũng rất hâm mộ, nhưng cháu đều nhịn xuống. Cháu vẫn luôn nghĩ là vì cha muốn tốt cho cháu, vì muốn bồi dưỡng cháu thành tài, đối tốt với cháu không cần báo đáp. Nhưng hiện giờ cháu đã hiểu rõ, ông ấy không cần báo đáp bởi từ trước tới giờ, điều ông ấy muốn chính là một người thừa kế bang phái đủ tư cách, chứ không phải là một đứa con."

Cho nên, ông có thể hiểu, nhưng không thể thông cảm.

Chú Tiền há miệng thở dốc, lại á khẩu không đáp lời được, bất lực phản bác.

Tất cả những ngôn từ muốn nói đỡ cho bang chủ giờ khắc này đều yếu ớt, nói thế nào cũng chỉ là ngụy biện.

Trên thực tế, chính ông cụ sao lại không hiểu rõ điều này, nếu không, ông cũng sẽ không lặn lội xa xôi với cơ thể bệnh tật này về nước để nói bí mật này cho Thẩm Quảng Vũ.

Lúc này Thẩm Quảng Vũ đang rất rối loạn, không muốn tiếp tục ngồi ngốc ở đây nữa: "Chú Tiền, chú cứ nghỉ ngơi trước, hôm khác cháu lại tới thăm chú."

Ông xoay người muốn đi, chú Tiền vội vàng gọi ông lại, duỗi tay sờ sờ dưới gối, lấy ra mấy lá thư: "Năm đó sau khi cha cháu mất, cháu tự dưng mất tích mấy tháng trời, thằng nhóc Tống gia kia vẫn một mực tới tìm cháu, nó không tìm thấy cháu liền lén tới tìm ta hỏi thăm tin tức của cháu. Ta nói ta cũng không biết cháu ở đâu, nhưng nó không chịu tin, cứ vài ngày lại tới tìm ta một lần, mỗi lần đều đưa cho ta một lá thư, bảo ta chuyển lại cho cháu. Năm đó. . . . . . ta đi gấp quá, không thể đợi cháu trở về. Những lá thư này cũng nên vật quy nguyên chủ rồi."

Tống Thừa Văn viết thư cho ông sao?

Thẩm Quảng Vũ duỗi tay nhận lấy, mấy lá thư này đều đã vàng ố, lộ ra vẻ cũ kỹ.

Thẩm Quảng Vũ đại khái có thể đoán được nội dung trên những bức thư này là gì, không phải giải thích thì cũng là xin lỗi, biểu đạt tình yêu đối với ông, và cầu xin ông tha thứ.

[HOÀN] MÃNH NAM SONG TÍNH BỊ THỊT ĐẾN MANG THAI (ĐAM MỸ - EDIT)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ