CHƯƠNG 76

5K 112 4
                                    

Chương 76: Trịnh Nhị thiếu "ăn giấm" của con trai, sách dạy nuôi trẻ đúng là không đáng tin. Chơi đùa đầu vú, dạy con trai nên bú sữa như thế nào.

Hai baba của Lục Thiên Hạo tạm thời thống nhất cùng mặt trận, đồng thời theo dõi Trịnh Hoằng Nghị. Trịnh Hoằng Nghị vẫn chưa biết mình sắp bị "tai vạ đến nơi", lúc này vẫn đang bận ăn giấm của con trai.

Hiện giờ đa phần sự chú ý của Lục Thiên Hạo đều đặt lên người thằng bé, đúng như lời anh nói, mặc dù đã thuê bảo mẫu, nhưng anh chỉ để bảo mẫu hỗ trợ một vài việc vặt, chăm sóc thằng bé vẫn là do anh tự thân tự lực. Ông cụ Trịnh yêu thương chắt trai, rất sẵn lòng hỗ trợ chăm sóc, nhưng dù sao thì ông cụ tuổi cũng đã cao, Lục Thiên Hạo không dám để ông vất vả. Bình thường chỉ để ông cụ đút sữa cho chắt, khi rảnh thì bế chắt chơi, hưởng thụ niềm vui thú của tuổi già. Còn Trịnh baba và Trịnh mama thì cũng muốn bé cháu nhưng không có thời gian, hai ông bà và Trịnh Hoằng Bác giống nhau, hoàn toàn là kiểu người cuồng công việc, cả ngày bận đến mức chân không chạm đất.

Lúc ông cụ Trịnh còn trẻ nghe nói cũng cuồng công việc, cả Trịnh gia cũng chỉ có một mình Trịnh Hoằng Nghị là lạc loài, cũng không biết hắn lấy đâu ra cái gen không làm việc đàng hoàng nữa.

Cho nên, việc chăm sóc đứa bé đều do một mình Lục Thiên Hạo ôm gần hết, còn Trịnh Hoằng Nghị thì Lục Thiên Hạo chỉ biết cười ha ha. Lần đầu tiên người này đút sữa cho con liền khiến thằng bé sặc, ngay cả việc thay tã đơn giản cho con mà học bao nhiêu lần vẫn cứ mặc xiên xiên vẹo vẹo.

Tình yêu thường của Trịnh Hoằng Nghị dành cho con trai thì không cần nghi ngờ, một người không thích đọc sách như hắn mà giờ lại mua một đống sách dạy nuôi con ở trên đầu giường, khi rảnh liền lật kiên trì ngồi đọc. Lúc trước vì đặt tên cho con mà ngay cả quyển từ điển hắn gọi là thiên thư cũng bị hắn đọc hơn nửa ------- mặc dù cuối cùng quyền đặt tên lại bị ông cụ Trịnh vô tình cướp mất.

Theo lời Lục Thiên Hạo, Trịnh Nhị thiếu thực sự không có thiên phú chăm trẻ, đại thiếu gia hắn cứ là một người cha "yêu thương" là được rồi, không cần phải thể hiện tình thương qua hành động đâu.

Bản thân Trịnh Hoằng Nghị cảm thấy rất bực mình vì điều này, hắn không chấp nhận mình là người cha không biết chăm con. Ngược lại, hắn còn tự nói đạo lý với bản thân mình: hắn có con trai chứ không phải con gái, con trai thì nuôi hơi thôi một chút, chịu đau khổ một chút thì có sao đâu?

Nhưng mà càng khiến hắn bực mình hơn là giờ Lục Thiên Hạo có con quên chồng, cả trái tim đều đặt hết lên người con trai, càng ngày càng không để ý tới người bên gối là hắn nữa.

Trịnh Hoằng Nghị ăn giấm của con trai, còn hỏi ngu Lục Thiên Hạo: "Hạo Hạo, nếu anh với Đồ Đồ cùng rơi xuống nước, em chỉ có thể cứu một người, vậy em sẽ cứu ai?"

Lục Thiên Hạo đang đút sữa cho con, nghe vậy quay đầu đảo mắt khinh thường hắn, nói: "Đương nhiên tôi sẽ cứu Đồ Đồ rồi."

Ý là nhìn thấy hắn chết đuối cũng không quan tâm sao?

Trịnh Hoằng Nghị chịu đả kích lớn, nhìn bộ dạng béo trắng đáng yêu của thằng con, trong lòng bỗng nhớ tới một câu nói từng nghe ở đâu đó: Con cái chính là cái nợ của tiền kiếp. Hiện giờ hắn cảm thấy lời nói này thật sự rất có lý.

[HOÀN] MÃNH NAM SONG TÍNH BỊ THỊT ĐẾN MANG THAI (ĐAM MỸ - EDIT)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ