Mùa vụ đợt vừa kết thúc, ấy rằng hay tin cán bộ Hanh sắp sửa rời làng, ban cán bộ uỷ ban đã đau đầu không ngớt, này đây thầy giáo Quốc lại cũng phải chuyển công tác đi nơi xa. Đây như là sự trùng hợp bất đắc dĩ mà hai người kia gặp phải, nhưng ai đâu hay là do họ cố tình sắp xếp.
Phải chăng mấy cô ở làng đã không còn cơ hội thiết tha mong mỏi nữa.
Ngày mốt là ngày mồng một, chỉ còn đôi ba ngày nữa phải rời đi, Chính Quốc đứng trước mọi người nói vài ba câu an ủi, cũng căn dặn đám trẻ con sắp vào lớp học mới.
Thôi thì tiếc cũng đã tiếc rồi, không muốn cũng phải chấp thuận thôi.
"Ngày mai người mới cũng về, thầy Quốc cũng là nên nói vài lời với thầy cô giáo mới hộ chúng tôi với nhé"
Bác Minh hướng tới Chính Quốc nói ba lời nhỏ nhẹ.
"Vâng"
Chính Quốc đứng giữa sân uỷ ban, xung quanh là mọi người, món thằng Bình cứ đứng chần chừ mãi, nó nhìn thầy nhưng chẳng nói câu nào.
Bác Minh hỏi.
"Thế thầy sẽ đi ngày nào nhỉ?"
"Ngày mồng hai là em về Hà Nội, đợi các em làm lễ khai giảng, xong xuôi em đi ngay"
"À, thế còn những vài ba hôm, thầy cứ từ từ nghỉ ngơi đi nhé"
Chính Quốc cười, gật gật đầu.
Em chào mọi người rồi xin phép về khu sau, thằng Bình nó cũng đi theo thầy.
Cùng lúc ấy, bác Minh quay trở lại phòng chủ tịch, đi qua phòng Thái Hanh, bác làm mình làm mẩy.
"Cậu đi, thầy Quốc cũng đi, cứ như rủ nhau đi trốn, bực cả mình"
Thái Hanh nãy giờ không ra, không muốn mọi người chú ý nhiều, thấy bác chủ tịch tự dưng mắng mỏ mình, anh đáp.
"Bác buồn cười, tự dưng đi mắng em"
Bác Minh đứng chống nạnh ở cửa, mặt vừa khó chịu mà cũng buồn cười.
"Tôi tiếc chết đi được"
Anh cười ha hả nhìn bác, rồi cúi xuống tiếp tục viết, miệng nói.
"Giây trước bác còn mềm mỏng với thầy, giây sau đã khó chịu với thầy ấy, bác như thế là không được đâu đấy"
"Tôi khó chịu cậu chứ khó chịu gì thầy Quốc"
Thái Hanh cười, không biết nói gì hơn.
•
Ở sân, Chính Quốc đang giũ giũ đống quần áo mới giặt, Bình đứng ở sân, mặt nó buồn thiu.
"Thầy ơi, thầy sắp đi thật ạ"
Thầy là người thương nó nhất, cái gì thầy cũng ưu tiên nó, nó quý thầy, nó còn muốn sau này sẽ giỏi như thầy.
"Thầy bảo thầy ở đây lâu cơ mà ạ, thầy nói dối chúng em"
Trẻ con mau mồm mau miệng, nước mắt cũng mau mắn mau mày. Nó đứng đấy tay bứt dứt vò vò cái áo đến nhăn nhúm lại.